"Xuống ngựa chịu trói?" Cát lão ngũ Thân hãm vòng vây ngửa mặt lên trời cười dài một tiếng, ánh mắt thô bạo nhìn chằm chằm Mao Duệ, quát: "Lão tử tung hoành thiên hạ mấy năm nay, làm chuyện mua bán mất đầu, hoàng đế tiểu nhi lão tử còn chẳng để vào mắt, đã bao giờ phải xuống ngựa chịu trói đâu? Lão tử chờ ở đây đấy, ai có bản lĩnh thì lấy cái đầu ta mà thỉnh công này."
Mao Duệ cũng giận dữ nói: "Phản tặc Cuồng vọng, không biết sống chết! bắt lại cho ta."
Mấy trăm kỵ binh kinh doanh giơ đao giục ngựa xung phong về phía đám người Cát lão ngũ. Đối đãi với những phản tặc đã thành khí này, tướng sĩ kinh doanh không chút lưu thủ, đây là sự đối kháng của một giai cấp và một giai cấp khác.
Khí hào hùng áp chế đã lâu của Cát lão ngũ lập tức dồn lên, giơ đao cười dài mấy tiếng, một tay kéo dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, ngựa phát lực phóng về phía Mao Duệ, Cát lão ngũ một đao chém về phía Mao Duệ, Mao Duệ hơi giật mình, giơ thương lên đỡ, đao thương chạm nhau phát ra tiếng kim khích chói ta, cự lực từ trên lưỡi dao truyền đến khiến Mao Duệ cả người lẫn ngựa lảo đảo lui ra sau hai bước.
"Ha ha, Phục Khương Bá cái chó gì, ngay cả một đao này của lão tử cũng ăn không tiêu, công phu của ngươi là học được từ dưới đũng quần của sư nương à?"
Mao Duệ giận dữ, giơ thương lên đâm, Cát lão ngũ lập tức vặn người né tránh rồi lật đao tóm lấy cán thương của Mao Duệ, dùng quyết chữ "Chấn" giật mạnh, Mao Duệ lập tức cảm thấy hổ khẩu cầm theo đau nhói, Buông thiết thương trong tay ra.
Hai người đấu hai hiệp chỉ trong thời gian một cái hô hấp, nhưng thắng bại đã rõ ràng.
"Không cần giữ người sống, loạn đao chém chết cho ta." Mao Duệ trợn mắt quát lên.
Rừng đao sáng như tuyết lấp lánh trong ánh lửa ban đêm, ánh đao như điện, như đuổi theo cảnh xuân tươi đẹp.
Trong Phản quân lập tức có mấy người hét thảm thành tiếng, trúng đao ngã xuống ngựa.
Tiểu tướng dẫn đầu vừa cố gắng đỡ đao vừa quát: "Cát tướng quân, mạt tướng liều chết cản ở phía sau cho ngài. Ngài mau về thành đi, mau!"
Cát lão ngũ không nói tiếng nào, một đao quét ngang, ba gã quân sĩ kinh doanh theo tiếng ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, trong phản quân lại có mấy người trúng đao ngã xuống ngựa mà chết
Cát lão ngũ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đồng chí, nổi điên như con thú, thúc ngựa lao về phía trước, cương đao trong tay múa kín không một khe hở, không ngờ lại mở ra được một đường máu.
"Các ngươi về thành trước đi. Lão tử công phu cao, bọn chúng không giữ được ta đâu, nhanh." Cát lão ngũ quay đầu lại lớn tiếng nói.
"Bỏ chủ tướng lại không quản sinh tử, chúng ta trở về thành cũng phải chết thôi, Cát tướng quân, chúng ta cùng nhau giết ra ngoài."
Còn chưa nói xong, tiểu tướng bỗng nhiên hự một tiếng, vẻ mặt trở nên thống khổ cực độ, người lắc lư một cái rồi trợn mắt ngã xuống đất.
Cát lão ngũ hét lên một tiếng bi thương, quay đầu nhìn soái kỳ thêu chữ "Tần" ở chính giữa đại doanh trung quân xa xa, hai mắt đỏ rực lấp lánh vẻ phẫn nộ và ghen ghét. Tiếp theo là giục ngựa phóng về phía thành Phách Châu.
Mao Duệ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ không ngờ không giữ lại được mấy chục người, cuối cùng lại vẫn để chạy mất một người, điều này đối với hắn mà nói quả thực là vô cùng nhục nhã.
"Bắn tên! Tuyệt đối không để hắn còn sống trở về thành!"
Mưa tên đầy trời bắn ra trong đê, từng đạo lưu quang màu đen đuổi theo sau lưng Cát lão ngũ.
"Nguyên soái, Cát tướng quân dẫn tiểu đội ra khỏi thành tập kích quấy rối trúng bẫy của đại quân Minh đình rồi."
Đường Tử Hòa thức trắng cả đêm ngồi bố trí phòng ngự trong Phủ nguyên soái kinh hãi đứng bật dậy.
"Cát lão ngũ hiện giờ đang ở đâu?"
"Ở ven đại doanh Minh đình chạy về."
Đường Tử Hòa người run run mấy cái, nhắm mắt một lúc rồi bình tinh nói: "Gõ kẻng ở cửa nam, hấp dẫn sự chú ý của Minh đình. Phái một trăm kỵ binh từ cửa thành đông rời thành tiếp ứng Cát lão ngũ, mau!"
Một đêm chém giết huyết chiến, cả một tiểu đội phản quân toàn quân bị diệt, Cát lão ngũ khi được tiếp ứng về thành thì lưng cắm chi chít mũ tên, giống như một con nhím vô lực nằm trên lưng ngựa.
Mọi người vào thành, cửa thành rầm một tiếng đóng lại, Cát lão ngũtừ trên lưng ngựa ngã xuống, đẩy quân sĩ chạy tới muốn đỡ hắn dậy ra, cố gắng ưỡn thẳng người, lớn tiếng nói: "Ta... Muốn gặp nguyên soái!"
Vừa mới dứt lời, Cát lão ngũ miệng phun từng ngụm từng ngụm máu tươi, thân hình lắc lư run rẩy, quân sĩ bên cạnh đau lòng, muốn tiến lên đỡ hắn thì lại bị hắn đẩy ra.
"Mau mời nguyên soái! Thời gian của ta không còn nhiều." Cát lão ngũ hét lên, máu tươi trong miệng không ngừng chảy ra.
"Cát lão ngũ, ta đây." Giọng nói của Đường Tử Hòa vẫn lạnh lùng như mọi ngày, nhưng lại mang theo một tia run rẩy rất khó phát hiện.
Ánh mắt Cát lão ngũ đã dần tán loạn, khó nhọc nghiêng đầu nhìn, lại chỉ thấy một một bóng người xinh đẹp mơ hồ, gần trong gang tấc nhưng lại như cách cả chân trời.
Ra sức vỗ vỗ ngựa mình, Cát lão ngũ khàn khàn nói: "Đường Tử Hòa, vừa rồi tấn công doanh trại địch, ta giết ba mươi hai người của Minh quân, ta có được tính là một hán tử không?"
"Có." Mắt Đường Tử Hòa đã rưng rưng.
Có được câu khẳng định của Đường Tử Hòa, Cát lão ngũ như thả lỏng được tâm tình, miệng lại phun ra máu, dưới chân mềm nhũn, quỳ xuống trước người Đường Tử Hòa.
"Nàng thích cái thế anh hào, ta mỗi ngày cần luyện võ nghệ, nàng thích thư sinh tài tử, ta mỗi ngày không ngủ đọc sách, nàng mong có người bảo hộ nàng, ta cả ngày một tấc cũng không rời, nàng mong được người ta chiều chuộng, viêc cơm nước ăn ngủ của nàng đều qua tay ta." Cát lão ngũ phun càng lúc càng nhiều máu, hiển nhiên mũi tên sau lưng đã đâm vào gan phổi.
Nhìn Đường Tử Hòa cắn chặt răng như nước mắt trên mặt thì rơi như mưa, Cát lão ngũ nhếch môi cười thảm: "Ta muốn sống thêm vài năm, học thêm vài năm, đợi tới ngày trở nên hoàn mỹ thì đứng trước nàng, xem nàng có thể cự tuyệt ta được không?"
Đường Tử Hòa bùm một tiếng quỳ một trận trước mặt hắn, bỗng nhiên tát hắn một cái thật mạnh, khóc nói: "Cát lão ngũ ngươi ngu quá, ngươi làm những cái này thì được gì? Bất kể ngươi hoàn mỹ như thế nào thì ngươi chung quy vẫn không phải là hắn, hiểu chưa?"
"Ha ha, ha ha ha ha..." Cát lão ngũ dùng hết khí lực ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, tiếng cười bi thương vô cùng.
Tựa hồ tín niệm chống đỡ hắn bỗng nhiên sụp đổ, Cát lão ngũ cuối cùng cũng ngã vật xuống đất.
Người đang hấp hối, hơi thở mong manh, máu tươi từ trong miệng phun ra đã nhuộm đỏ vạt áo trước, Cát lão ngũ nhìn Đường Tử Hòa đang bi ai vạn phần, vong tình vươn tay ra tựa hồ muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng ta, nhưng không biết tại sao lại từ từ thu lại.
"Khuôn mặt nàng rất đẹp, nhưng tay của ta lại quá bẩn. Đường Tử Hòa, không ai hiểu nổi khổ của nàng hơn ta, ta sai rồi, ta không nên bức nàng, nàng chung quy cũng chỉ là một nữ nhân. Có chuyện ta vẫn một mực giấu không nói, lúc trước mũi tên ở ngoài thành Thiên Tân thực sự là do chế tạo cục kinh sư chế ra, có điều loại tên này quan binh kinh doanh có thể sử dụng, Cẩm Y vệ có thể sử dụng, Đông Hán Tây Hán cũng có thể dùng, người phục kích chúng ta, ta không thể khẳng định có phải là Cẩm Y vệ hay không, xin lỗi, ta cần nàng dùng cừu hận để quên hắn."
"Vì tên mà tạo nghiệt, cuối cùng cũng chết dưới tên, cuộc đời ta, báo ứng viên mãn rồi. Đường Tử Hòa, nếu có kiếp sau, giang hồ tái kiến..."
Cổ họng Cát lão ngũ phát ra tiếng hấp hối "ô ô", cuối cùng nghẹo đầu, khí tuyệt mà chết trước mặt Đường Tử Hòa.
Trước soái trướng đại doanh Trung quân, Tần Kham mặc áo lông mặt không biểu tình nhìn tiếng động ầm ĩ ở ven đại doanh.
Đinh Thuận vội vàng đi tới thi lễ nói: "Hầu gia, vừa rồi có người tập kích doanh trại, trúng mai phục của Mao Duệ."
"Tiêu diệt toàn bộ chưa?"
"ặc... để một tên chạy thoát, tên gia hỏa đó hiển nhiên có luyện công phu, giết giết ta bên ta mà toàn thân chạy thoát, có điều hắn trúng nhiều tên, chắc cũng chẳng sống được."
"Thiên la địa võng không ngờ vẫn để một kẻ chạy được, Mao Duệ giỏi thật." Tần Kham cười lạnh.
Đinh Thuận đổi đề tài, nói: "Hầu gia, năm ngàn phản tặc chạy thoát đó có tung tích rồi, Mật vân vệ khuynh sào xuất động đã gặp được năm ngàn phản tặc đó, hai bên đại chiến một hồi, năm ngàn phản tặc bị giết chỉ còn mấy trăm, chui vào thâm sơn, lúc ấy có mật thám của Cẩm Y vệ quan chiến, phát hiện người cầm đầu không phải là Đường Tử Hòa, mà là nam nhân, chỉ là dáng người giống thôi, người đó đã bị giết trong đại chiến rồi."
Tần Kham nói: "Nói cách khác, đây là Kế nghi binh của Đường Tử Hòa, kì thực nàng ta vẫn còn ở trong thành Phách Châu."
"Đúng vậy."
Hít sâu một hơi, Tần Kham cười lạnh: "Nổi trống tụ tướng, chuẩn bị công thành."