Một vạn kỵ binh kinh doanh triển khai truy đuổi ngoài thành Phách Châu với năm ngàn phản quân, cùng lúc đó, từng đạo quân lệnh từ trung quân đại doanh được phát ra, chạy tới các trú địa của Cẩm Y vệ ở Bắc Trực Đãi, Cẩm Y vệ Bắc Trực Đãi theo từng đạo đạo mệnh lệnh của Tần Kham mà toàn lực xuất động.
Đêm đó, hai trăm xạ thủ trong quân bắn từng mũi tên nhọn vào trong thành Phách Châu, trên mũi tên nhọn cột thư khuyên hàng và thư báo cho dân, mũi tên nhọn từ cường cung bắn ra lướt qua đầu tường bay vào trong thành, tướng lãnh phản quân tuần thành kinh hãi, vội vàng vào phủ nguyên soái bẩm báo cho Đường Tử Hòa, chờ lệnh đoạt lại những thư khuyên hàng và thư báo dân này để phòng dân tâm trong thành rung chuyển.
Đường Tử Hòa sau khi nghe thấy báo cáo thì kinh hãi, nhưng mà thư báo cho dân đã vào thành, chắc hẳn lúc này đã có rất nhiều bách tính nhặt lên truyền tay nhau đọc, nếu cường hành đoạt lại thậm chí cấm ngôn truyền thì càng làm mất dân tâm.
Ngoài có đại quân vây thành, trong có dân tâm rung chuyển, Đường Tử Hòa cảm thấy mình đã lâm vào hoàn cảnh trong ngoài đều khốn đốn, Tần Kham quả nhiên không phải hạng người tầm thường, ngày thứ nhất công thành đã đồng thời dùng tới thuật công tâm, khiến phản quân Phách Châu trong nháy mắt trở nên bị động.
Hơn hai tháng chiếm Phách Châu, Đường Tử Hòa bất tri bất giác sinh ra tình cảm đối với tòa thành trì thuộc về nàng ta này, bất kể từ góc độ tình cảm hay là thực tế, nàng ta đều không muốn mất đi dân tâm, nếu thật sự không thể vãn hồi, nàng ta thà lựa chọn rời đi.
Đang định đi tuần tra một vòng trong thành, nghe ngóng thanh âm của bách tính, nhìn xem bách tính có phản ứng thế nào với thư báo dân của triều đình thì thị vệ, thị vệ báo lại bách tính trong thành cùng đề cử mấy vị túc lão đức cao vọng trọng cầu kiến nguyên soái.
Đường Tử Hòa hơi trầm ngâm, liền tự mình ra khỏi phủ nguyên soái, đón mấy vị túc lão vào tiền đường trong phủ.
Mấy vị túc lão hiển nhiên có chút thụ sủng nhược kinh, luôn miệng nói không dám. Sau khi thị vệ dâng trà, Đường Tử Hòa mở miệng trước.
"Các vị đều là tiền bối đức cao vọng trọng trong thành. Sau khi nghĩa quân chiếm thành Phách Châu, luật lệ của Minh đình đã bị bãi bỏ, dân sự trong thành đều dựa vào các vị túc lão thương nghị quyết định, Tử Hòa trẻ tuổi không hiểu thế đạo, nhưng lại biết phân rõ ân oán, nay in đa tạ các vị túc lão."
Nói xong Đường Tử Hòa đứng dậy ôm quyền thi lễ kiểu nam nhi với các túc lão.
Mấy vị túc lão sợ tới mức đứng bật dậy, liên tục khom lưng đáp lễ, không ngừng nói "chiết sát lão hủ" vân vân....
Tình cảm của Đường Tử Hòa đối với Tần Kham mặc dù có chút ướt át bẩn thỉu. Nhưng làm người làm việc lại rất dứt khoát lưu loát, sau khi cám ơn xong, Đường Tử Hòa đi thẳng vào chủ đề.
"Hôm nay mấy vị túc lão cùng tới tệ xá, chính là vì thư khuyên hàng và thư an dân của Minh đình mà đến?"
Các túc lão đồng loạt gật đầu.
"Đường nguyên soái, biện pháp này của Minh đình vô cùng độc ác, sau khi tên thư bắn vào thành bị vô số bách tính nhặt lên truyền đọc, trên thư cáo dân nói hoàng đế đã ban ý chỉ nhân từ, sau khi triều đình thu phục Phách Châu sẽ thi hành chính trị nhân từ, bách tính trước kia bởi vì phản quân chiếm thành mà không thể không theo phản quân triều đình sẽ không truy cứu, hơn nữa từ nay về sau phế bỏ mã chính Phách Châu, giảm miễn thuế cho Phách Châu năm năm, vân vân: "
Đường Tử Hòa cười nhạt: "Bách tính Trong thành có phản ứng như thế nào?"
Một túc lão vuốt râu, nụ cười mang theo mấy phần lạnh lùng: "Toàn là nói bậy mà thôi. Bách tính mấy người chịu tin chứ? Mấy năm nay Phách Châu bị triều đình giày vò chưa đủ sao? Thời những năm Hoằng Trị đầu tiên triều đình đặc biệt phái quan viên tới nói là thi hành mã chính, khi đó mỗi hộ gia đình chỉ cần gánh hai thớt ngựa trưởng thành hàng năm, vậy mà sau càng lúc càng tăng thêm, từ hai thớt biến thành ba thớt, bốn thớt biến thành năm thớt. Một hộ gia đình bần hàn thu nhập hàng năm được bao nhiêu, làm sao mà gánh được tới năm thớt ngựa một năm? Một khi giao không đủ năm thớt ngựa thì bị bắt bỏ tù rồi chi bạc chuộc người. Rõ ràng là muốn đẩy bách tính vào tuyệt lộ..."
Túc lão nói xong thì ứa nước mắt đục ngầu, một túc lão khác thì nhẹ giọng giải thích với Đường Tử Hòa: "Cháu của Tề lão nhân chính là vì không giao đủ ngựa mà bị quan phủ bắt vào nhà tù, lại gom không đủ bạc để chuộc người, kết quả tôn tử của lão bị ngục tốt bỏ đói chết trong ngục, sau đó ngay cả người nhà cũng không thông báo, chỉ ném thi thể của nó ra bãi tha ma ngoài thành, Từ lão nhân năm ngày sau mới nhận được tin, chạy ra ngoài thành tìm thì thấy thi thể của tôn tử đều bị chó hoang ăn hết, thật sự là xương cốt cũng chẳng còn."
Túc lão họ Tề hít sâu, bình ổn cảm xúc rồi nói tiếp: "Triều đình bất nhân thì đừng trách bách tính chúng ta vô nghĩa, đây không phải là suy nghĩ của riêng mình lão hủ, cho nên nghĩa quân các ngươi chiếm thành Phách Châu, đám lão hủ mặc dù tuổi già sức yếu, nhưng cũng tận hết sức lực bôn tẩu tương trợ cho quân, lão hủ hy vọng nhìn thấy nghĩa quân các ngươi có thể lật đổ triều đình ngồi trên long đình hơn bất kỳ ai khác, bách tính đều là những người lao khổ, cái mong mỏi chỉ là hai chữ ấm no, về phần ai đánh hạ được giang sơn, ai ngồi trên long đình, đối với chúng ta mà nói thì đều chẳng có ý nghĩa gì cả, người Chu gia có thể ngồi trên long đình, người Đường gia cũng ngồi được."
Đường Tử Hòa lắp bắp kinh hãi, nàng ta biết bách tính Phách Châu rất có hận đối với triều đình, nhưng nàng ta không ngờ người Phách Châu lại hận triều đình đến mức này.
Chẳng trách lúc trước sau khi nàng ta chiếm Phách Châu, bách tính trong thành cũng không có ác ý quá nhiều với bách tính, bị quan phủ độc hại mấy năm nay, các bách tính hiển nhiên căm thù triều đình đến tận xương tuỷ, chỉ mong có người đến lật đổ triều đình, đổi một bầu trời mời.
" Đám người Lão hủ hôm nay tới gặp nguyên soái, chính là để nói cho nguyên soái hay, chớ vì cái gọi là thư cáo dân của triều đình mà lo lắng, bách tính Phách Châu bị Lương Hồng độc hại quá sâu, thật sự đã không dám tin tưởng vào triều đình, huống hồ nguyên soái từ lúc dẫn nghĩa quân vào thành tới giờ không đụng đến cây kim sợi chỉ đối với chúng ta, yêu dân như con, bách tính mặc dù ti tiện, cũng là người sống có mắt có người có nhân tâm, ai đối với chúng ta tốt thì chúng ta sẽ liều mạng giúp hắn, cho dù trong thành có mấy thằng nhãi con muốn thăng quan phát tài, đám lão hủ đã gõ cho chúng mấy cái, chúng sẽ thành thật thôi, nguyên soái cứ thủ thành, năm sau đánh hạ giang sơn, mang tới một hi vọng tốt đẹp cho bách tính cùng khổ chúng ta."
Đường Tử Hòa động dung, đứng dậy trịnh trọng thi lễ với mọi người: "Tử Hòa sẽ liều mạng bảo vệ an nguy cho bách tính Phách Châu, nếu.... Nếu tương lai lực bất tòng tâm, Tử Hòa sẽ mở cửa thành để bách tính rời đi, lịch đại hưng vong đều là việc của triều đình, bách tính tội gì cứ phải chịu khổ."
Kinh doanh soái trướng.
"Hầu gia, mạt tướng có một kế, có thể phá Phách Châu." Phục Khương Bá Mao Duệ đứng dậy ôm quyền, trong mắt tinh quang rực sáng.
Đại Minh tướng tài điêu linh, Mao Duệ miễn cưỡng miễn cưỡng được xem như một vị danh tướng thiện chiến, tước vị Phục Khương Bá là được thế tập từ tổ phụ Mao Trung, tổ tiên vốn là người Tây Thùy, tên là Cáp Lạt Ngạt Thị, họ Mao thật ra là họ được ban thưởng vào thời hoàng đế Anh Tông.