Buổi đêm, cửa thành tây Phách Châu bỗng nhiên mở ra, sau ba tiếng trống, vạn người trong thành hò hét, giống như có binh mã phá vây mà ra. Tướng sĩ kinh doanh vây thành lập tức khẩn trương, binh lực vây thành cũng chậm rãi dồn về phía tây.
Khi kinh doanh đang khẩn trương điều binh, cửa thành phía đông Phách Châu cũng mở ra một đường, năm ngàn nhân mã lặng lẽ rời thành, mượn sự yểm hộ của bóng đêm, lặng lẽ tập kết ở bên ngoài, sau thời gian một chén trà mới bị thám báo của kinh doanh mai phục ngoài thành phát hiện, thám báo lập tức truyền âm báo động, năm ngàn nhân mã thấy hành tích bại lộ, bỗng nhiên đốt đuốc giục ngựa chạy đi.
Một trận chém giết ngăn chặn kịch liệt, năm ngàn phản quân sau khi bỏ lại mấy trăm cỗ thi thể, cuối cùng vẫn để bọn họ phá vây thành công, tướng sĩ kinh doanh trong trận kịch chiến chỉ nhìn thấy tướng lãnh phản quân cầm đầu dáng người thon nhỏ, dùng khăn đen che mặt, dưới ánh đuốc không thể nhìn rõ dung mạo, áo giáp mặc trên người chính là bộ giáp không vừa với người khi gặp Tần Hầu gia trong trướng bồng.
Tướng sĩ Kinh doanh kinh hãi, vội vàng phái người tới soái trướng trung quân bẩm báo với Hầu gia, mặt khác thì khẩn cấp chia ra một vạn nhân mã bất khuất truy kích năm ngàn phản quân.
Trong ngoài thành Phách Châu là một mảng rối ren, trắng đêm không ngủ.
Trong soái trướng Trung quân, Tần Kham mặt trầm như nước, nhíu mày ngưng thần đang lâm vào trầm tư.
Tin tức năm ngàn nhân mã Phản quân phá vây làm tim hắn trầm xuống, tướng sĩ bẩm báo tướng lãnh phản quân cầm đầu cực kỳ giống Đường Tử Hòa, Tần Kham có chút do dự.
Hắn không xác định được người phá vây ra ngoài đó có phải là Đường Tử Hòa thật sự hay không, hay là nàng ta cố ý bày ra Kế nghi binh, không ngờ nữ nhân này đánh trận cũng xảo quyệt như hồ ly, lần này thật sự làm Tần Kham khó xử.
Nếu Đường Tử Hòa là thật sự phá vây chạy mất, như vậy mười vạn đại quân đang vây thành cũng mất đi ý nghĩa, Đường Tử Hòa mới là cái họa tâm phúc của triều đình, bắt được hay là giết chết nàng ta so với công hãm thành Phách Châu thì quan trọng hơn nhiều, nhưng nếu nàng ta chưa chạy thì sao? Nếu tất cả chỉ là Kế nghi binh của nàng ta thì sao?
Ngón tay vô thức gõ nhẹ lên mép bàn, Tần Kham giống như trở về lớp học ở kiếp trước, đang làm một bài test gian nan.
Chư tướng trong trướng thấy Hầu gia vẻ mặt âm trầm thì đều câm như hến.
Đối với vị Hầu gia này, chư tướng tuy rằng không quen thuộc lắm, nhưng truyền thuyết về Hầu gia lại vang vọng đại giang nam bắc, truyền thuyết lớn nhất chính là tính tình Hầu gia không tốt lắm, nhìn thì cười tươi tao nhã, nhưng nói không chừng ngay lập tức sau đó sẽ trở mặt giết người, mấy năm nay quyền hoạn danh thần triều đường ngã dưới tay Hầu gia cũng không ít, cho nên ở trước mặt vị Hầu gia này thì có thể nói ít thì cố gắng mà nói ít thôi, đừng có chọc vào hắn.
Trong trướng người duy nhất dám nói chỉ có lão bộ hạ Đinh Thuận của Tần Kham.
"Hầu gia, Đường Tử Hòa rốt cuộc có chạy hay không thì chỉ có phái người mò vào trong thành Phách Châu hỏi thăm thôi."
Giọng nói Tần Kham có chút khàn khàn: "Bản hầu nhớ rõ trong thành Phách Châu có một Cẩm Y vệ Bách hộ sở, bọn họ còn ở trong thành không?"
"Từ sau khi Phách Châu bị phản tặc chiếm đóng, tất cả những người có liên quan tới quan phủ triều đình toàn bộ bị phản tặc tận diệt rồi, Cẩm Y vệ Bách hộ sở trong thành Phách Châu cũng ở trong số đó, ngày Phách Châu tạo phản, trong thành rốt cuộc không truyền ra được tin tức gì."
Tần Kham gật đầu: "Bách hộ sở đó chắc dữ nhiều lành ít, phái người mò vào thành không dễ đâu, hiện giờ đành phải dùng biện pháp ngu ngốc, truyền lệnh cho tất cả Cẩm Y vệ Bắc Trực Đãi chú ý sát sao năm ngàn người đã phá vây ra ngoài này, đặc biệt chú ý xem tướng lãnh phản quân cầm đầu rốt cuộc là ai, nếu người đó không phải là Đường Tử Hòa thì chứng tỏ nàng ta vẫn còn ở trong thành Phách Châu."
Nói được một nửa thì Tần Kham lúc này mới nhìn thẳng vào Đinh Thuận, sau khi nhìn thấy bộ dạng của hắn thì Tần Kham không khỏi ngẩn người: "Mặt ngươi làm sao thế?"
Lúc này trên mặt Đinh Thuận be bét vết thương, chỗ xanh chỗ tím, hốc mắt tím bầm như gấu mèo, má phải sưng vù, hình tượng có chút thảm hại, mấy tướng lãnh bên cạnh cố gắng nén cười, mà giám quân Miêu Quỳ ở bên cạnh Tần Kham thì bỗng nhiên phẫn nộ hừ thật mạnh.
Tần Kham càng chả hiểu gì.
Đinh Thuận xấu hổ cười gượng: "Hầu gia, thuộc hạ không sao, thật sự không sao, đi đường không cẩn thận đâm vào cây."
Tần Kham hậm hừ nói: "Bên trái xanh bên phải tím, mắt thì tím bầm, cái cây đó cũng kỳ diệu nhỉ, hay là ngươi đâm vào nó một cách quá kỳ diệu? Trong quân không được phép nói đùa, nói mau rốt cuộc là thế nào?"
Miêu Quỳ sắc mặt giận dữ hừ lạnh.
Tần Kham liếc sang hắn: "Miêu công công ngươi thì sao thế? Bản hầu nói một câu ngươi hừ một tiếng, ngươi định đệm nhạc cho bản hầu à?"
Mặt già của Miêu Quỳ lập tức đỏ bừng, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa giận dữ lại khó có thể mở miệng.
Đinh Thuận chớp chớp mắt, không có hảo ý nhìn nhìn Miêu Quỳ, cúi đầu thành thật nói: "Hầu gia nếu muốn thuộc hạ nói thật thì thuộc hạ cũng không dám giấu diếm. Ách, vết thương trên mặt thuộc hạ kỳ thật là bị người ta đánh."
"Bị ai đánh?"
"Khụ... Miêu công công."
Tần Kham càng nghi hoặc, trong lòng lại dâng lên lửa giận, quay đầu nhìn Miêu Quỳ, thần sắc đã có chút bất thiện: "Miêu công công vì sao lại đánh hắn?"
Thường ngày đối với Đinh Thuận hay vừa đánh vừa mắng, nhưng Tần Kham từ trong xương tủy vẫn rất bao che khuyết điểm, người của mình thì phải là mình tự đánh tự mắng, nhưng người khác thì tốt nhất phải khách khí với bọn họ một chút.
Ai ngờ một câu hỏi của Tần Kham lại giống như châm lửa thùng thuốc súng, Miêu Quỳ đột nhiên từ trên ghế nhảy dựng lên, vẻ mặt vừa bi phẫn vừa ủy khuất chỉ ngón tay như hoa lan về phía Đinh Thuận nói: "Ngươi hỏi hắn đi, ngươi hỏi hắn đi."
Đinh Thuận thấy Tần Kham thần sắc bất thiện, cũng không dám dền dứ nữa, thành thành thật thật nói: "Ặc, chuyện này, kỳ thật không trách được Miêu công công, chủ yếu là thuộc hạ hôm nay có chút phạm tiện: "
"Ồ? Hiếm thấy ngươi chủ động thừa nhận bản tính, mau nói đi, ngươi phạm tiện thế nào?"
Đinh Thuận mặt đỏ lên, nhìn vô số các tướng lĩnh đang nén cười trong trướng, nói: "Nghe Hầu gia nói Miêu công công là anh hùng hảo hán ở biên trấn chống lại Thát tử, thuộc hạ tối hôm qua bỗng nhiên quyết định thân cận với anh hùng hảo hán, thế là lẻn vào trong đại trướng của Miêu công công, trong quân không cho phép uống rượu, thuộc hạ và Miêu công công dùng trà thay rượu, ngươi tới ta đi uống không biết bao nhiêu chén."
Tần Kham mắt sáng rực lên, nghe mở đầu của câu chuyện này đã thấy mùi phạm tiện nồng đậm, chắc nội dung nhất định là đê tiện tới người người oán trách.
"Về sau thì sao?"
"Lúc ban đầu không khí vẫn có chút thân mật vui vẻ, khụ, Miêu công công, điểm này ngươi không thể phủ nhận chứ?" Đinh Thuận nói xong lại gài Miêu Quỳ.
Miêu Quỳ trả lời bằng sự tức giận và ánh mắt như giết người.
"Về sau thì... Thuộc hạ và Miêu công công uống nước trà nhiều quá, cho nên cùng Miêu công công ra ngoài trướng đi tiểu, kết quả nhìn thấy Miêu công công cởi thắt lưng rồi ngồi xuống tiểu, thuộc hạ lúc ấy không nhịn được nữa, thế là cười ha ha nói ' Thì ra thái giám là đái ngồi, ta còn tưởng là đái nằm' Sau đó thì... Miêu công công đánh ta như phát điên."
Tần Kham trợn mắt há hốc mồm, chư tướng trong trướng hiển nhiên đã nghe nói chuyện này rồi, sau khi nghe Đinh Thuận nói xong thì chư tướng rốt cuộc không nhịn được nữa, lập tức cười vang.
Mặt già Miêu Quỳ tức tới tím tái, giơ ngón tay như hoa lan cả giận nói: "Các ngươi còn cười nữa à! Tạp gia là thái giám thì sao? Ra trận giết địch Tạp gia có kém hơn ai ư? Tần Hầu gia, Tạp gia biết Đinh Thuận là tâm phúc thân tín của ngài, ngài nếu nói Tạp gia không nên đánh thì Tạp gia nhận đánh nhận phạt, không một câu oán hận!"
Tần Kham chắp tay với Miêu Quỳ: "Miêu công công đánh rất đại khoái nhân tâm, bản hầu chỉ biết vỗ tay tỏ ý vui mừng, tuyệt không có ý trách cứ."
Quay đầu lườm Đinh Thuận, Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi có biết ngươi trăm năm sau sẽ chết như thế nào không?"
Đinh Thuận cũng không ngu, ủ rũ nói: "... Chết một cách đê tiện."
"Chính xác."