Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 545: Tâm mang thiện niệm (2)




Mao Duệ sở dĩ miễn cưỡng được xưng là danh tướng, là vì hắn đã trải qua mấy chục trận chiến lớn nhỏ, thắng nhiều bại ít. Hơn nữa Mao Duệ đánh trận lớn trận nhỏ đều có một điểm giống nhau, tuyệt đại bộ phân là bình dân loạn. Từ bình định dân loạn Hồ Quảng, dân loạn Quảng Tây, rồi đến bình định dân đồng tộc Hạ huyện. Đại Minh từ Hoằng Trị đến Chính Đức, dân loạn lớn nhỏ đều là hắn giải quyết, giệt chóc một cách phong sinh thủy khởi, nhưng thực ra có thể nói là ăn sống cóc với dưa chuột.

Theo như kiểu nói kiếp trước thì người như Mao Duệ chính là chó săn vương triều phong kiến điển hình. Giữ vững Chủ nghĩa đế quốc, đối tượng nhân dân lao động phải chuyên chính, người như vậy thật sự nên giống như Lưu Cẩn bị lôi ra đạo trường thiên đao vạn quả.

Nghe Mao Duệ nói có biện pháp phá thành, đầu tiên Tần Kham nhíu mày, không phải là có ý kiến đối với Mao Duệ, mà là hắn biết, chủ ý phá thành được nói ra từ miệng Mao Duệ, kẻ có kinh nghiệm bình dân loạn phong phú, đại thế chính là núi thây biển máu, cực kỳ tàn khốc.

"Phục Khương Bá có chủ ý phá thành thì mau nói ra đi." Tần Kham ngoài mặt vẫn rất ôn hòa.

Mao Duệ nói: "Có thể dùng hỏa công."

" Hỏa công thế nào?"

"Bố trí trăm ngàn bình gốm, trong bình đổ đầy dầu hỏa, dùng máy ném đá ném vào trong thành, bình vỡ dầu chảy, rồi lênh cho thiện xạ bắn hỏa tiễn vào thành. Đến lúc đó cả thành nổi lửa, Phách Châu tất phá."

Mao Duệ nói xong há miệng cái miệng như chậu máu của cự thú, mắt nhìn chung quanh rồi cười cười, giống như có chút tự đắc v chủ ý của mình.

Khóe mắt Tần Kham giật giật.

Quả nhiên là chủ ý tuyệt hậu ác độc. Biện pháp này hắn từ lúc chuẩn bị xuất chinh đã nghĩ tới rồi, nhưng về sau lại nghĩ tới tính mạng của bách tính vô tội cả thành, quyết đoán từ bỏ biện pháp.

"Phục Khương Bá có biết không, trong thành Phách Châu còn có hơn mười vạn bách tính?" Tần Kham chậm rãi hỏi.

Mao Duệ mắt hiện sát khí: "Hầu gia, phản quân Phách Châu kề cà không hàng, bách tính trong thành phần lớn đã theo bọn phản nghịch, để tránh thương vong cho tướng sĩ, phóng hỏa đốt thành cũng chỉ là hành động hợp thời, tin rằng các ngôn quan trong triều cũng không thể nói được gì, dù sao tất cả tướng sĩ cũng đều thấy bách tính Phách Châu vần đá khiêng gỗ cho phản quân, hiển nhiên bọn họ đã không còn là bách tính, mà là một phần tử của phản quân."

Tần Kham trầm giọng nói: "Nghe ý tứ của ngươi, cái gọi là phá thành, kì thực là đồ thành, hoặc là diệt thành? Ngươi có biết một câu của ngươi có thể khiến hơn mười vạn bách tính mất đi tính mạng hay không? Vương sư triều đình sở dĩ đường đường chính chính, là bởi vì chúng ta không lạm sát kẻ vô tội, không giết lầm bách tính, chúng ta hiện giờ công thành vì sao lại gian nan vất vả như vậy? Chính là bởi vì chúng ta biết có vô số bách tính vô tội đang ở trong thành, chỉ cần bọn họ không cầm binh khí lên đối kháng với chúng ta thì bọn họ vẫn là con dân của triều đình, vẫn là con dân của bệ hạ, chúng ta không thể không ném chuột sợ vỡ đồ."

Ánh mắt mang theo mấy phần âm trầm nhìn chằm chằm Mao Duệ, Tần Kham lạnh lùng nói: "Phục Khương Bá, chủ ý phá thành này không được nhắc đến nữa, bản hầu dám giết phiên tử Đông Hán, dám giết Bạch Liên giáo chúng, chỉ độc không dám hạ sát thủ với bách tính, ta không gán nổi phần sát nghiệt này."

Kỳ quái thật, vị Tần Hầu gia có ác danh là "Hung thần" này làm sao vậy? Nhìn cứ như là Bồ Tát sống vạn gia sinh phật ấy.

Giám quân Miêu Quỳ thấy không khí trong trướng quá nặng nề, thế là phá vỡ sự trầm mặc: "Nếu Hầu gia cảm thấy không nên dùng hỏa công thì Phách Châu phải phá như thế nào? Thời tiết càng lúc càng lạnh rồi, đợi qua mấy ngày nữa mà trời đổ tuyết, các tướng sĩ e là không chịu nổi rét lạnh, sĩ khí cũng sẽ hạ xuống nhiều, phải phá thành như thế nào thì xin Hầu gia và chư vị tướng quân sớm ngày quyết định chủ ý."

Tần Kham trầm ngâm nói: "Trước mắt chưa biết Đường Tử Hòa rốt cuộc là dẫn năm ngàn người phá vây đi rồi, hay là cố ý bày bố trận nghi binh còn kì thực vẫn thủ ở trong thành, nghịch thủ không biết nơi hạ lạc, quân ta không thể tùy tiện công thành, đợi thêm mấy ngày nữa có tung tích của năm ngàn người đã phá vây đó rồi, chúng ta lại khởi xướng công thành thì thỏa đáng hơn."

Chư tướng tốp năm tốp ba tản đi, Tần Kham xoa xoa mi tâm đang nhói đau, vẻ mặt chua chát.

Tần Kham là người theo đuổi sự hoàn mỹ, hắn làm việc luôn muốn làm một cách vẹn toàn đôi bên, tướng sĩ kinh doanh đều là được cha mẹ sinh ra và nuôi dưỡng, đều là một mạng người, cho nên hắn muốn trả cái giá thương vong ít nhất để công phá Phách Châu, lại vừa muốn nhanh gọn dứt khoát tiêu diệt toàn bộ cỗ phản quân trong thành Phách Châu này, về phần đám Hình Lão Hổ, Dương Hổ dẫn phản quân lẻn đến Hà Nam Sơn Đông thì không đáng lo, không có Đường Tử Hòa, bọn họ chỉ là một cỗ phản quân tầm thường mà thôi, triều đình chỉ cần phái tướng lãnh bao vây tiêu diệt cái là được.

Rất muốn vẹn toàn đôi bên, nhưng trên thực tế lại không có cách nào vẹn toàn đôi bên được. Chiến tranh vĩnh viễn là tàn khốc, không phải ngươi chết thì là ta sống, muốn công hãm một tòa thành trì chắc chắn, phương pháp đơn giản nhất chỉ có ly gián, đào hầm, lừa giành cửa thành, hoặc là dứt khoát minh đao minh thương dựng tang dùng tính mạng ngàn vạn người để giành lấy, được làm vua thua làm giặc.

Tần Kham không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, chiến tranh chung quy vẫn là một loại hành vi bạo lực, muốn có được thứ gì đó thì chỉ có thể dựa vào bạo lực mà cướp lấy, dùng mạng người đổi mạng người, không thể mưu lợi được.

"Hầu gia, nửa đêm hai ngày nay luôn có mấy cỗ phản quân nhỏ quấy rối bên ngoài doanh trại quân đội của đại quân ta, nói là tập doanh lại không giống như là tập doanh, thỉnh thoảng ở ven doanh trại tập kích quấy rối một vòng rồi lại chạy mất, đợi khi chúng ta đuổi theo thì phản quân đã mượn bóng tối mà trốn mất dạng, không lâu sau chúng lại quay lại, còn cả trong thành Phách Châu, cứ cách một hai canh giờ lại nghe thấy bên trong có tiếng khua chiêng gõ trống, quân ta cho rằng bọn chúng lại muốn phá vậy, rút đao kiếm trận địa sẵn sàng đón quân địch thì bên trong lại không có động tĩnh gì, cả đêm cứ thế lặp lại mấy lần." Đinh Thuận nhẹ giọng bẩm trước người Tần Kham.

Mí mắt Tần Kham chẳng buồn nhướn lên, lười biếng nói: "Đây là kế làm mệt quân địch của phản quân, cái này mà cũng không nhìn ra à?"

Đinh Thuận cười khổ nói: "Đương nhiên là nhìn ra được, nhưng bọn họ mỗi lần có động tĩnh thì chúng ta không thể không phòng bị, trong mười lần giả vạn nhất có một lần thật thì sao? Toàn quân trên dưới không ai dám lơ là, cho nên kế làm quân địch mệt mỏi của phản quân thật sự hiệu quả, các tướng sĩ bị phản quân dày vò cho có chút mệt mỏi rồi."

"Đây là việc nhỏ, lặng lẽ bày ra lưới lớn đối với phản quân tập kích quấy rối doanh trại, giết chúng một hồi là thành thật ngay, về phần phản quân trong thành quấy rối chúng ta như thế nào, chúng ta cứ nghĩ biện pháp quấy rối lại là được, chúng ta không được yên thì chúng cũng đừng có hòng được yên, việc này tướng lãnh trong quân chắc biết nên làm thế nào."

"Vâng, Hầu gia, sáng nay có thám tử Cẩm Y vệ từ Thiên Tân về gấp, chuyện phục kích ngoài thành Thiên Tân mà Đường Tử Hòa nói đang có kết quả rồi."

" Kết quả thế nào?"

Đinh Thuận cười khổ nói: "Quả nhiên là Tây Hán gây nên, Hầu gia còn nhớ cuộc phục kích lần đó trên quan đạo trấn Đại Bạch Thiên Tân không? Bọn chúng và Đường Tử Hòa là cùng một nhóm, đầu lĩnh là đại đương đầu Tây Hán, tên là Võ Hỗ, nghe nói là phụng mệnh của Lưu Cẩn, hơn nữa khơi mào Bạch Liên giáo gấp rút khởi sự cũng là ý của Lưu Cẩn, mục đích là để quấy cho vũng nước Thiên Tân này càng đục thêm, sau đó trong hỗn loạn lấy tính mạng của Hầu gia."