"Hầu gia, vì sao lại ngưng chiến? Chỉ cần thêm nửa canh giờ nữa là mạt tướng có thể công hãm tới đầu tường, Phách Châu có thể phá." Phó tổng binh Phùng Trinh cả người đầy là máu, hiển nhiên trong công thành chiến vừa rồi hắn đã tự mình ra trận.
Tần Kham lắc đầu: "Theo ta thấy, phản quân Phách Châu phi thường ngoan cố, trong nhất thời chỉ sợ không phá được thành, bản hầu cũng không thể lấy tính mạng của các tướng sĩ ra mà đút vào cái miệng không đáy này, thu binh cũng là hành động bất đắc dĩ."
Chúng tướng trong trướng đều buồn bã cúi đầu.
Mọi người đều là hạng thân kinh bách chiến, đương nhiên cũng nhìn ra Phách Châu không phải dễ công phá như vậy, sau khi biết được chủ tướng thủ thành là một nữ nhân, trong lòng mọi người khó tránh khỏi mang theo sự khinh thường, nhưng không ngờ trình độ ngoan cường của nữ nhân này lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả bản thân Tần Kham cũng không ngờ Đường Tử Hòa lại có bản sự như vậy, có thể khích lệ sĩ khí thành Phách Châu tới mức cao như thế, khiến mọi người bất chấp sinh tử mà thủ vững thành trì.
"Chúng ta không thay đổi sách lược..." Tần Kham nhíu mày trầm ngâm, chậm rãi nói: "Kinh doanh Chỉ huy sứ Hạ Dũng."
"Có mạt tướng."
"Ngươi lĩnh một vạn binh mã, thu thập tất cả lương thảo thôn trấn phụ cận Phách Châu, nhớ kỹ, phải chiếu theo giá thị trường kinh sư mà thu mua, nhất quyết không được cướp bóc lương thực của bách tính, nếu không sẽ quân pháp phạt nặng! Sau khi mua xong lương thảo thì ngươi lĩnh quân mai phục ở quan đạo phía tây, Tề Ngạn Danh, một trong các thủ lĩnh của phản quân dẫn người tấn công Hà Nam, nếu biết Phách Châu bị vây, Tề Ngạn Danh có lẽ sẽ huy binh giải vây, chờ bọn họ tới vòng phục kích của ngươi thì cử binh đánh tan."
"Tuân quân lệnh!"
"Du kích tướng quân Khích Vĩnh."
"Có mạt tướng."
"Ngươi cũng giống như Hạ Dũng lĩnh một vạn binh mã thu thập lương thảo, sau đó mai phục ở quan đạo phía nam, vợ chồng thủ lĩnh phản quân Dương Hổ công chiếm Sơn Đông, bọn họ có lẽ cũng sẽ lãnh binh tới cứu Phách Châu."
"Tuân quân lệnh!"
"Phục Khương Bá Mao Duệ."
"Có mạt tướng."
"Chọn hai trăm thiện xạ, bắn tên thư vào thành Phách Châu, nói với bách tính trong thành, mười vạn đại quân triều đình đã vây Phách Châu chật như nêm cối, phá thành chỉ là chuyện sớm muộn, kẻ ngu muội theo bọn phản nghịch sẽ bị tru trừ chín tộc. Ngoài ra, trên tên thư buộc công văn ghi nền chính trị nhân từ mà bệ hạ tự mình ban xuống, để các bách tính biết triều đình sau này sẽ đối xử tử tế với họ, chớ có đi theo con đường đen tối mịt mù của phản tặc." Tần Kham nói xong thì hai má hơi run run, tiếp theo cứng rắn nói: "Trên tư thân buộc thêm giải thưởng, ai bắt bắt sống hoặc giết chết được nghịch thủ Đường Tử Hòa thì thưởng vạn kim, phong bá tước, thực ấp Thiên hộ."
"Tuân quân lệnh!"
Loạn sĩ khí, tuyệt hậu viện, cạn lương thảo, lừa dân tâm.
Lượt công thành lần đầu không có kết quả, Tần Kham chọn dùng thuật công tâm.
Đại quân ngừng công thành, trong ngoài thành Phách Châu tạm thời yên tĩnh, kinh doanh phái tiểu đội đi tới dưới tường thành, thu liễm hài cốt của tướng sĩ chết trận, trên đầu tường từng cỗ thi thể của tướng sĩ kinh doanh rất đúng lúc được ném xuống, rồi được các tướng sĩ còn sống đẩy xe thu hồi, trên đầu tường không biết từ đâu có một vị hòa thượng đang ngồi xếp bằng trên đống tên nhắm mắt tụng niệm kinh văn vãng sinh, vẻ mặt thành kính mà đau xót, trên không Phách Châu gió lạnh gào thét, giống như Phật tổ đang nức nở tiếc thương cho những sinh linh đã chết.
Phật từ bi, ông ta luôn cho thế nhân cơ hội, bất luận lưng gánh bao nhiêu sát nghiệt, chỉ cần chịu quay đầu thì bờ sẽ ở ngay phía sau ngươi.
Nhưng mà thế nhân vĩnh viễn không biết quay đầu, cũng vĩnh viễn không chịu buông dao mổ bởi vì dao mổ mới có thể khiến bọn họ có được tất cả những gì mà mình muốn có.
Các phản quân trên đầu tường thở phào, hoặc ngồi hoặc nằm trên đường cái, mùi thuốc súng vẫn chưa tan, rất nhiều tướng sĩ phản quân lại cứ như vậy dựa vào nhau mà ngủ.
Đường Tử Hòa vẫn đang tuần thành.
Lúc này vẻ mặt của nàng ta rất chật vật, mặt bị khói thuốc súng hun cho đen sì, mái tóc đen bóng giống như cỏ khô, rối tung xõa bên ngoài mũ giáp, cánh tay phải thủ thành thủ thành bị đá nhỏ bắn ra làm bị thương, vết thương chỉ được băng bó qua loa, máu tươi đỏ sẫm thấm qua khăn chảy xuống dưới.
Nhìn đại quân của kinh doanh ở ngoài thành, thì thấy hai cánh trái phải có dấu hiệu điều động binh mã. Đường Tử Hòa híp mắt suy tư một chốc, lập tức tim như rơi xuống vực sâu.
"Tần Kham đang điều động binh mã..." Đường Tử Hòa lẩm bẩm nói.
Cát lão ngũ hậm hực nói: "Hắn điều động binh mã là muốn gì?"
"Nhìn phương hướng binh mã rời doanh, một tốp về hướng tây, một tốp về hướng nam: " Đường Tử Hòa cười khổ: "Hắn là đang tuyệt hậu viên của ta, vợ chồng Dương Hổ và Tề Ngạn Danh chỉ sợ không quay về tiếp viện được, không chỉ như vậy, ta nếu là chủ tướng của Minh đình, chắc chắn chung quanh Phách Châu sẽ là vườn không nhà trống, khiến nghĩa quân ta không có lương thực."
Trong mắt Cát lão ngũ bắn ra lửa giận: "Tần Kham này xuống tay độc thật."
"Ai vì chủ nấy thôi, vào thời khắc ta cự tuyệt quy hàng, hắn và ta đã là kẻ địch triệt để, không thể nào cứu vãn được nữa, đã là kẻ địch thì đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp dồn kẻ địch vào chỗ chết, nếu đổi lại ta là hắn, ta xuống tay còn ác hơn." Đường Tử Hòa mặt không biểu tình, trong mắt lại hiện lên một tia đau đớn và mất mát.
Đường Tử Hòa nhìn khói bụi trong doanh trại quân đội ở xa xa, buồn bã cười nói: "Ta và hắn ít nhất vẫn là kẻ địch cởi mở với nhau?"
Lập tức sắc mặt nghiêm lại, Đường Tử Hòa nói: "Phách Châu trước mắt thủ quân có hơn hai vạn, những binh lực này thủ thành đại khái là không ít, vẫn có thể chia ra năm ngàn binh mã, nhân lúc hôm nay quân địch công thành đang nghỉ ngơi thì từ phía đông phá vòng vây, du kích quấy rối xung quanh kinh sư, chọn một quân sĩ dáng người tương tự như ta mặc áo giáp của ta lãnh binh ra ngoài, tốt nhất để quân địch nhìn thấy hắn."
Cát lão ngũ nghĩ nghĩ rồi vui vẻ nói: "Kế này rất diệu, nguyên soái về sau không lộ diện trên tường thành, khiến Tần Kham không biết được nguyên soái rốt cuộc đã đội phá vòng vây hay là cố ý bày bố nghi trận, cô là người triều đình chú trọng tiêu diệt, nếu phá vây ra ngoài thì Tần Kham cũng không còn tâm tư ở lại đây nữa, huống chi năm ngàn người này tập kích quấy rối xung quanh kinh sư Minh đình, Tần Kham lại càng không thể đợi được, nói không chừng Phách Châu có thể được giải vây."
"Đạo dụng binh, hư hư thực thực, hư thế nào thực thế nào, diệu dụng là ở tâm. Có điều khả năng giấu được Tần Kham không cao, cứ tận lực thử một lần đi, năm ngàn người sau khi phá vây lại phái người truyền tin cho Hình Lão Hổ và Dương Hổ, xin bọn họ hoả tốc suất binh gấp rút tiếp viện Phách Châu, hiện giờ binh lực của bọn họ chắc không chỉ là một vạn, nếu chia ra tới cứu, vẫn có thể đánh một trận với triều đình."