Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 543: Công thủ ác chiến (1)




Trướng bồng dựng ở Phách Châu đã được dỡ đi, đại quân triều đình đã lui về phía sau lại từ từ tụ về phía Phách Châu. Đường Tử Hòa trên đầu tường Phách Châu nhìn trướng bồng ngoài thành đang được dỡ đi dần dần, trong lòng đau đớn như bị vạn mũi kim châm.

Một tia tình cảm cuối cùng giữa nàng ta và Tần Kham tựa hồ cũng bị chặt đứt.

Sát ý trong không khí theo trướng bồng được dỡ đi mà trở nên nồng đậm hơn, thành Phách Châu trong phút chốc không khí chiến tranh dầy đặc, đại chiến hết sức căng thẳng.

Đường Tử Hòa không còn nước mắt để rơi nữa rồi, lúc này nơi này không cho phép nàng ta khóc, nàng ta phải kiên cường.

Khi trời sắp tối, đại quân triều đình cuối cùng cũng khởi xướng lần công thành đầu tiên, trăm khẩu hỏa pháo Phật Lãng Cơ gầm rú vang trời, từng viên đạt sắt hung hăng nện lên tường thành, hỏa pháo với uy lực cực lớn đã để lại từng cái lỗ to trên tường thành Phách Châu, tường thành nháy mắt đã vỡ tan.

Một trăm khẩu hỏa pháo kiểu mới này cũng mang đến sự sợ hãi và rung động tới cho các tướng sĩ phản quân đang thủ thành, bọn họ không ngờ hỏa khí triều đình lại lợi hại tới mức này, tuy nói tường thành Phách Châu rất dày, độ dày ít nhất cũng phải hơn sáu trượng, đạn sắt của hỏa pháo không thể thật sự có thể bắn đổ tường thành, nhưng loại thanh thế trăm pháo cùng phát này cực lớn, sĩ khí của tướng sĩ phản quân vì nó mà xuống dốc không phanh, tất cả phản quân trên đầu tường đều núp dưới ụ tên, không ai dám thò đầu ra nữa.

Tim Đường Tử Hòa đứng đốc chiến trên đầu thành cũng nhanh chóng trầm xuống.

Hắn quả nhiên có năng lực công phá Phách Châu, thậm chí còn chưa phái binh mã công thành, loạt pháo thứ nhất vừa bắn đã đả kích sĩ khí của tướng sĩ phản quân tới mức này, một quyền thần trên triều đường được trăm ngàn người yêu hoặc hận chung quy vẫn có bản sự được người ta yêu hoặc bị người ta hận của hắn.

Thế sư tử vồ thỏ Sắc bén khiến Đường Tử Hòa cũng sợ run, từ xưa tới nay hai bên thủ thành và công thành không phải là so đấu binh lực ít nhiều.trên trình độ rất lớn là so khả năng nhẫn nại của chủ tướng va các quân sĩ hai bên, ai sụp đổ trước thì người đó thua.

Tần Kham đã dùng đúng phương pháp.

Hắn ngay lập tức đã cơ hồ kích bại sĩ khí của tướng sĩ phản quân.

Sau khi Hỏa pháo bắn liền năm lượt, khói thuốc súng dày đặc trên đầu tường Phách Châu mãi lâu sau vẫn chưa tan, đợi khi tất cả các tướng sĩ phản quân đang sợ hãi vất vả lắm mới lấy hết can đảm thò đầu lên khỏi ụ tên thì nghe thấy tiếng hét vang trời ở dưới thành vang lên, đại quân triều đình ùn ùn như kiến gào thét lao về phía tường thành.

Đại quân Triều đình chính thức công thành.

Trên đầu thành không ít tướng sĩ phản quân sợ tới mức gan ruột vỡ nát, trong số bọn họ rất nhiều người chỉ là lục lâm cướp đường hoặc là bách tính bình thường bởi vì oán hận triều đình mà giận dữ tới gia nhập phản quân ở Phách Châu, không được thao luyện đầy đủ, không có tố chất tốt. Thậm chí ngay cả binh khí trong tay cũng không đủ, binh khí của rất nhiều người chỉ là gậy gỗ to bằng cánh tay tự mình chặt từ trên cây xuống dùng, luận chiến lực luận dũng khí làm sao mà bằng được quân đội tinh nhuệ của triều đình được huấn luyện đầy đủ? Mấy lượt hỏa pháo cùng bắn đã làm rất nhiều người kinh hãi.

Trên đầu thành là một mảng lộn xộn, rất nhiều tướng sĩ phản quân ném vũ khí trong tay ôm đầu chạy xuống thành, Cát lão ngũ đứng trên đầu tường im lặng bất động ánh mắt lạnh tanh, nhanh như báo săn bỗng nhiên phát động, bóng người nhoáng lên giơ tay chém xuống. Năm tên phản quân sợ hãi bỏ trốn bị Cát lão ngũ trong nháy mắt chặt phăng đầu, máu tươi phun đầy đất.

Phản quân hoảng hốt, bọn họ bị sự xuất thủ đầy dứt khoát máu tanh của Cát lão ngũ làm cho kinh sợ, tất cả dừng bước, liếc nhìn nhau, cuối cùng dứt khoát cắn răng giậm chân, phát ra tiếng gầm như thú xữ xoay người lao về phía ụ tên trên đầu tường, nhặt lại binh khí.

Đường Tử Hòa lẳng lặng nhìn động tác của Cát lão ngũ, nàng ta cũng không ngăn cản, lúc này nàng ta cần dùng thủ đoạn thiết huyết để kích phát ý chí chiến đấu của các tướng sĩ cùng với lòng sợ hãi đối với quân pháp vô tình, nếu không thì tât sẽ thành phá binh bại.

"Kẻ nào sợ chết thì chém! Kẻ nào chạy trốn cũng chém! Các tướng sĩ, nhìn bách tính ở phía sau cho các ngươi ăn, giúp các ngươi thủ thành đi. Triều đình phá thành rồi liệu có để lại mạng cho họ ư? Cho dù không nghĩ cho mình thì các ngươi cũng nên nghĩ cho bách tính Phách Châu đã ban phát ân huệ cho các ngươi, liều mạng vì họ đi! Ân oán rõ ràng mới là hán tử chân chính, để để cho hạng nữ lưu như ta đây lại coi thường các ngươi!" Đường Tử Hòa đứng trên lầu quan sát án kiếm hét lớn.

Các tướng sĩ phản quân trên đầu thành giật mình, ánh mắt bị hỏa pháo làm cho sợ tới mức trở nên yếu đuôi đã dần dần trở nên kiên nghị, sĩ khí cứ như vậy một lần nữa trở lại người bọn họ.

"Đã làm mua bán mất đầu rồi thì chúng ta còn chạy đi đâu được nu? Liều mạng với triều đình đi." Một binh lính phản quân trợn mắt hét to.

"Liều mạng!" Vô số người trên đầu thành giơ đao kiếm lên đồng thanh phụ họa.

Trong những tiếng hò hét, tướng sĩ kinh doanh công thành đã khiêng thang tới dưới tường thành, kê thang lên tường, các tướng sĩ miệng cắn trường đao bắt đầu leo lên.

Một hồi công thành thủ thành chi chiến đầy thảm thiết chính thức mở màn, một trận công thủ hơn mười vạn người của hai bên bởi vì ý chí của Tần Kham và Đường Tử Hòa mà chém giết liều mạng.

thang hai đầu cài móc sắt để móc vào tường thành, hai gã binh lính phản quân hợp lực đột nhiên đầy về phía trước, chiếc thang chứa đầy người từ trên tường thành cao hơn mười trượng rơi xuống, các tướng sĩ kinh doanh trên thang hét thảm. Tướng sĩ phản quân còn chưa kịp thở thì lại một chiếc thang đầy bất khuất lại được đặt lên tường.

Cát lão ngũ như một con chó trung thành chắn trước mặt Đường Tử Hòa, nhưng lại bị nàng ta đẩy ra.

" Tường thành Phía tây đang gặp nguy hiểm, nhanh lên, bổ sung năm trăm người để thủ đi." Đường Tử Hòa chỉ huy không chút bối rối.

ẦM!

Máy ném đá từ xe liên tiếp tung những khối đá lớn tới, gần như là bay xẹt qua Đường Tử Hòa, hung hăng nện lên đường ở đầu thành.

"Nguyên soái, nguy hiểm!" Cát lão ngũ tung người tới đẩy nàng ta sang một bên, vung đao gạt rơi một mũi ám tiễn do xạ thủ của kinh doanh bắn về phía chủ soái quân địch.

"Nguyên soái, đầu tường thành rất nguy hiểm, nơi này cứ giao cho mạt tướng, ngài xuống trấn an bách tính đi..." Cát lão ngũ lớn tiếng nói.

"Cát lão ngũ, bổn soái là chủ tướng của quân, khi nào đến lượt ngươi ra lệnh cho ta hả? Cút ngay."

"Nguyên soái, toàn thành chỉ biết trông cậy vào một mình cô, chủ tướng của một quân sao có thể khinh thân phạm hiểm?"

"Cát lão ngũ, ta vừa rồi còn nói với các tướng sĩ kẻ nào sợ chết thì chém, lời nói còn văng vẳng bên tai mà chủ tướng ta đây lại đi xuống, quân tâm sĩ khí vất vả lắm mới tụ lại được há chẳng phải sẽ lại vì ta mà tan?" Mặt Đường Tử Hòa bị khói thuốc súng hun cho chỗ đen chỗ trắng, nàng ta vươn tay vén lọn tóc mai, bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp nhất: "Các tướng sĩ đang nhìn ta, bách tính thành Phách Châu đang nhìn ta, Tần Kham ở trung quân ngoài thành cũng đang nhìn ta,, ta tuy là nữ lưu, nhưng không thể để bất kỳ ai xem thường được."

Pháo hoa cho dù đẹp thì cũng chỉ là được trong chớp mắt, nhưng mà một cái chớp mắt đó lại được thế nhân ngước nhìn. Nụ cười của Đường Tử Hòa lúc này cũng đẹp như pháo hoa.

Gân xanh trên trán Cát lão ngũ nổi lên, lật tay gạt bay một mũi ám tiễn đang bắn về phía Đường Tử Hòa, xách đao cắn răng nói: "Nguyên soái, Cát lão ngũta thề sẽ bảo vệ nguyên soái được chu toàn, cho tới.... cho tới một khắc chết trận thì mới thôi."

Nói xong Cát lão ngũ đột nhiên quay đầu, một quân sĩ của kinh doanh vừa trèo lên được đầu thành bị hắn một đao chém ngã.

Nhìn thân ảnh liều mạng vì nàng ta của Cát lão ngũ, mắt Đường Tử Hòa đỏ lên, rất nhanh lại cứng rắn trở lại, lớn tiếng quát: "Quân địch sắp trèo lên đầu tường rồi, dùng cự mộc lôi thạch đẩy chúng xuống đi."

"Dựng thêm mấy nồi dầu sôi nữa."

Công thủ càng thảm thiết hơn, vô số mạng người vẫn lạc trong ánh đao, thi thể trên đầu tường và dưới chân tường thành chồng chất như núi, máu tươi nhuộm sông đào bảo vệ thành đỏ sẫm, các tướng sĩ kinh doanh mấy lần đã bò lên đầu tường và sắp phá được thành, nhưng lại luôn ở thời khắc mấu chốt nhất bị tướng sĩ phản quân liều mạng đánh tan.

Trong trung quân, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa sắc mặt âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn về phía đầu tường Phách Châu xa xa, mỗi lần chạm phải thân hình bé nhỏ yêu kiều trên đầu tường, ánh mắt Tần Kham lại phức tạp vạn phần, không rõ là phẫn nộ hay là đau lòng.

"Không thể cứ đánh mù quáng như vậy được. Truyền lệnh thu binh." Tần Kham lạnh lùng hạ lệnh.

Tiếng kẻ lui quân truyền khắp nơi, các tướng sĩ kinh doanh như thủy triều rút lui.

Tần Kham nhìn thân ảnh cơ hồ không thể đứng thẳng trên đầu tường, thở dài một tiếng nặng nề, mặt không biểu tình quay về soái trướng.

Nữ nhân này so với trong tưởng tượng của hắn thì kiên cường cố chấp hơn rất nhiều. Chẳng trách Hứa Thái công thành nửa tháng mà không thể phá, Đường Tử Hòa quả thực có mấy phần bản lãnh thật sự.

Trung quân nổi trống tụ tướng, đám người giám quân Miêu Quỳ, kinh doanh Chỉ huy sứ Hạ Dũng, phó tổng binh Phùng Trinh, du kích tướng quân Khích Vĩnh, Phục Khương Bá Mao Duệ đều tụ tập trong soái trướng.