Chu Hậu Chiếu hôm nay giống như mặt dày mày dạn dây dưa ở hầu phủ, Tần Kham hai lần đuổi khách đều không thành công, về sau bảo hạ nhân bưng trà vào, ở ngay trước mặt Chu Hậu Chiếu Tần Kham bưng trà ba lượt ý đuổi khách, nhưng Chu Hậu Chiếu giống như cái đinh cắm chặt trên đất hầu phủ.
"Tần Kham, trẫm biết ngươi rất có biện pháp đối với nữ nhân, ngươi xem, ngay cả thần thú hung ác như vậy cũng bị ngươi thu phục, nữ nhân nào mà không thể chinh phục nữa? Trẫm muốn kết hôn với Lưu Lương Nữ, ngươi phải ra chủ ý cho trẫm."
Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu rất nghiêm túc, trang nghiêm như cáo Thái Miếu vậy, Tần Kham chưa bao giờ nhìn thấy hắn có vẻ mặt nghiêm túc như thế này.
Tần Kham trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi nói: "Nếu bệ hạ kiên định như vậy, thần tất phải phân ưu cho bệ hạ, thần có ta sách thượng trung hạ hiến cho bệ hạ, giúp bệ hạ bình Lưu Lương Nữ."
Hai mắt Chu Hậu Chiếu sáng rực, kích động nói: "Trẫm trằn trọc mất ngủ vì nàng ta, ăn ngủ không yên, suốt ngày suy nghĩ biện pháp để chiếm được trái tim giai nhân, ngươi há miệng có là lập tức có tới tam sách, xem ra trẫm quả nhiên không tìm lầm người, ngươi có tam sách gì, mau nói ra xem nào."
Khóe miệng Tần Kham toác ra, nói: "Hạ sách, chờ sau khi trời tối lúc cha con Lưu Lương dọn hàng về nhà, thần phái mấy tên Cẩm Y vệ đổ chặn ở đầu ngõ tối, cho Lưu Lương vào bao tải, lại gõ cho mấy gậy, về phải gõ tới trình độ nào thì phải xem tâm tình của bệ hạ, nếu bệ hạ muốn kết thúc mọi chuyện thì thần sẽ giết chết Lưu Lương, còn Lưu Lương Nữ thì ngay đêm đưa tới giường rồng của bệ hạ, bệ hạ muốn chơi kiểu nhẹ hay là kiểu nặng thì có thể tùy ý..."
Nụ cười của Chu Hậu Chiếu cứng lại, ngơ ngác nhìn Tần Kham, im lặng hồi lâu.
"Tần Kham à." Chu Hậu Chiếu từ từ phá vỡ trầm mặc.
"Có thần."
"Trẫm sao cảm thấy ngươi như đang chơi ta vậy? Chủ ý này của ngươi là chuyện con người làm được à?"
Tần Kham nháy mắt mấy cái: "Bệ hạ không hài lòng?"
Chu Hậu Chiếu cả giận: "Đương nhiên không hài lòng! Biện pháp này quả thực là ba lạm, trẫm có thể làm loại chuyện này sao? Tần Kham, ngươi có thể ra chủ ý gì hay không?"
Tần Kham chậm rãi nói: "Cho nên, chủ ý này thần liệt nó vào 'Hạ sách', nếu bệ hạ không hài lòng, chúng ta nói tới trung sách nhé?"
Chu Hậu Chiếu hậm hực nói: "Giúp trẫm ra chủ ý nghiêm túc chút đi, đừng có đem mấy cái chủ ý thối nát ra lừa trẫm."
"Trung sách kỳ thật rất đơn giản, bệ hạ là đương kim thiên tử, chỉ cần một đạo thánh chỉ triệu Lưu Lương Nữ vào cung, chính thức sắc phong nàng ta làm hoàng quý phi, cái này gọi là dẫn thổ chi thân, chẳng lẽ vương thần, thánh chỉ của bệ hạ ai dám không theo? Lưu Lương Nữ gia thế trong sạch, xuất thân bần hàn, không hề có liên quan gì tới các quan văn sĩ phu, lập nàng ta làm quý phi chắc trong triều sẽ không có lực cản quá lớn."
Chu Hậu Chiếu lắc đầu nói: "Cái trẫm muốn là trái tim nàng ta chứ không phải là thân thể nàng ta.. Đương nhiên, thân thể trẫm cũng muốn, nếu trẫm dùng quyền thế bức bách nàng ta vào cung, nàng ta bị quyền thế bức ép không thể không ở lại bên cạnh trẫm, cả ngày buồn bã không nở nổi một nụ cười, trẫm giữ nàng ta lại bên người thì chẳng phải là mất hết cả ý nghĩa sao? Trung sách này cũng không thể thực hiện."
Tần Kham cười khen: "Không ngờ bệ hạ lại là mầm mống si tình."
Chu Hậu Chiếu cười hắc hắc: "Trong nhà các vương công đại thần trong thành Kinh sư người nào không có thê thiếp thành đàn, mà Tần Kham ngươi đứng hàng quốc hầu, đến nay lại chỉ có một thê một thiếp, nếu nói về mầm mống si tình, ngươi chẳng kém gì trẫm.
Mặt Tần Kham nóng lên, cười mỉa di dời ánh mắt.
Nếu nói Tần Kham là mầm mống si tình, chẳng khác nào trước mặt người khác khen hắn là chính nhân quân tử, không khỏi có cái hiềm chửi người ta, Tần Hầu gia sống hai đời người, đời này thì không nhắc tới, nhưng đời trước thì ngắt hoa vô số.
"Nếu trung hạ sách đều không hợp ý bệ hạ, chỗ thần còn có một thượng sách."
"Nói mau!"
Tần Kham thở dài: "Bệ hạ, theo đuổi nữ tử không nên dùng kỹ xảo, dùng thật lòng đối thật lòng vương đạo, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau, những quá trình này là không thể bro qua, chúng hợp lại với nhau mới gọi là tình yêu nam nữ hoàn mỹ, bệ hạ và Lưu Lương Nữ quen biết không nghi ngờ gì nữa đã có một khởi đầu xấu, tiếp theo bệ hạ nên cố gắng tiêu trừ hiểu lầm giữa ngài và nàng ta."
Tinh thần Chu Hậu Chiếu rung lên: "Lời này cuối cùng cũng nói đúng mấu chốt, trẫm phải tiêu trừ hiểu lầm như thế nào? Hiện giờ nàng ta vừa thấy trẫm là nhíu mày, vẻ mặt chán ghét đó mấy lần bức trẫm thiếu chút nữa nhảy sông tự tử."
"Muốn tiêu trừ hiểu lầm, bệ hạ đầu tiên phải hạ thấp tư thái, đặt xuống vị trí thấp ngang với nàng ta, những thị vệ tiền hô hậu ủng, còn cả cách ăn mặc c công tử phú quý cùng với bộ dạng hoàn khố lỗ mũi hếch lên trời của bệ hạ, những cái này đều phải bỏ hết, nếu không ngươi khó mà lọt được vào mắt nàng ta, Lưu Lương Nữ xuất thân bần hàn, bách tính tầng thấp nhất thường không phải kính sợ gia đình phú quý mà là oán hận, nếu bệ hạ vẫn cứ cành cao xuất hiện trước mặt nàng ta, chỉ có thể khiến Lưu Lương Nữ càng lúc càng ghét ngài, thần thậm chí đoán rằng hiện giờ cha con họ Lưu có lẽ đang có ý định rời khỏi kinh sư, trốn ngươi thật xa rồi."
Chu Hậu Chiếu chua chát nói: "Trẫm có làm chuyện thương thiên hại lí gì đâu, vì sao lại khiến nàng ta xa lánh."
"Nàng ta không phải xa lánh ngươi, mà là sợ ngươi, bách tính tầng dưới chót luôn có tâm lý phòng bị nhất định đối với gia đình phú quý, bệ hạ có thể hạ thấp tư thái trò chuyện với nàng ta, sắn tay áo giúp nàng ta những công việc trong tửu quán, vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với nàng ta, những hiểu lầm trước kia sẽ không khó tiêu trừ, Đường Dần tuy rằng nhân phẩm có vấn đề, nhưng trên điểm này thì hắn làm tốt hơn ngươi nhiều lắm."
Nhắc tới Đường Dần, mặt Chu Hậu Chiếu nhanh chóng tối sầm, tiếp theo không biết nghĩ tới gì đó, mặt lại suy sụp, buồn bã ỉu xìu nói: "Những thứ ngươi nói trẫm đã thử làm rồi, hôm qua trẫm lại tới tửu quán, muốn học theo Đường Dần bắt đàu từ phụ thân của Lưu Lương Nữ, thế là trẫm sắn tay hỗ trợ, kết quả Lưu Lương Nữ lập tức ngăn ta lại, hơn nữa còn Uyển chuyển cự tuyệt ta."
Tần Kham cười nói: "Nếu 'Uyển chuyển' cự tuyệt, chứng tọ nàng ta sợ làm ảnh hưởng tới mặt mũi của ngươi, ít nhiều cũng để lại được mấy phần tình cảm, hiểu lầm giữa các ngươi vẫn có thể tiêu trừ,... Nàng ta uyển chuyển cự tuyệt ngươi thế nào?"
Mặt Chu Hậu Chiếu đã đen như bao công, do dự một lúc rồi cắn răng nói: "Nàng ta nói... 'cút'!"
Phách Châu.
Liên tiếp hơn một tháng, Phách Châu chiến loạn không ngớt, từ năm ngàn phản quân lúc đầu xuất kỳ bất ý công chiếm Phách Châu, tới hiện giờ lục lâm các phương tới nương tựa, tụ chúng hơn bảy vạn, phản quân dần dần thế lớn, cuối cùng triều đình phái Hứa Thái chinh phạt, bốn vạn quan binh tinh nhuệ của kinh doanh liên tục công thành bảy ngày, dưới màn trướng của thủ lĩnh phản quân Đường Tử Hòa, hai vạn phản quân thủ vững thành Phách Châu bảy ngày, thành Phách Châu không chút sứt mẻ, một tấc đất cũng không mất.
năm vạn quân Hứa Thái chia ra cứu Hà Nam và Sơn Đông chưa truyền tin tức về, tình thế tựa hồ cũng không tốt hơn là bao.
Chiến tranh vĩnh viễn là sự tiếp diễn của chính trị, hai năm Lưu Cẩn chấp chưởng ti lễ giám đã làm quá nhiều chuyện ác, chỉ việc khoanh đất làm hoàng trang đã khiến cả trăm vạn nông dân mất đi đất đai phải lưu lạc làm lưu dân.
Từ xưa đến nay lưu dân là quần thể nguy hiểm nhất, quần thể này ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đau khổ giãy dụa bên mép sinh tồn, sống cũng chỉ vì một miếng ăn, nếu có người lên cao hô to, những lưu dân chỉ cách tử vong một chút này bất luận là để ăn lương lính hay là lòng mang hận ngập trời đối với triều đình, bọn họ cũng sẽ không cự tuyệt phủ định triều đình đã hại bọn họ cửa nát nhà tan này, tạo phản, vốn là lựa chọn của sự cùng đường.
Đường Tử Hòa lớn lên ở tầng thấp nhất của dân gian, nàng ta biết rõ bách tính yêu gì, hận gì, chia hai nhánh phản quân ra thủ Hà Nam và Sơn Đông, dụng ý này không chỉ là để thủ Hà Nam và Sơn Đông, hai nhánh phản quân này là đốm lửa cháy lan đồng có, là mầm mống của hy vọng, trên hai con đường từ Bắc Trực Đãi đến Hà Nam và Sơn Đông, đốm lửa nhỏ đốt cháy mỗi một thôn quách thành trấn, từ từ biến thàh một con đường, một con đường từ từ mở rộng thành bề mặt, cái Đường Tử Hòa hiện giờ đang làm chính là chuyện này.
Mấy ngày liền thủ thành, bốn vạn đại quân của Hứa Thái ngoài thành và hai vạn thủ quân trong thành lâm vào thế giằng co, chẳng ai làm gì được ai, chiến sự không hề có tiến triển, sau khi tấn công liên tiếp bảy ngày sau, Hứa Thái không thể không hạ lệnh vây chứ không công, bởi vì trong bảy ngày này cái giá của thương vong mà kinh doanh phải trả quá thảm trọng, hơn nữa là vô ích, mạnh mẽ công thành hiển nhiên không phải là biện pháp tốt.
Đêm lạnh như nước, trong thành Phách Châu yên tĩnh không tiếng động, bởi vì chiến loạn, trên con đường vốn phồn hoa trong thành khắp nơi là tường đổ, thủ quân toàn bộ tập trung ở đầu tường thành, trong thành trời vừa tối đã không thấy một bóng người, thành trì hơn mười vạn dân cư không ngờ im lặng một cách quỷ dị, đáng sợ như một tòa quỷ thành.
Đường Tử Hòa khoác áo lông cáo đi ở ngã tư đường trong thành Phách Châu, Cát lão ngũ phía sau dẫn hơn trăm thị vệ hộ thị nàng ta, hơn trăm người cứ như vậy lẳng lặng đi trong thành gió lạnh thấu xương, Đường Tử Hòa mặt trầm như nước, đôi mắt to đẹp tuyệt trần nhíu lại, không biết đang suy tư việc gì, các thị vệ phía sau thì không ai dám lớn tiếng nói chuyện.
Gió đêm rất lạnh, lòng của nàng ta rất loạn.
Tạo phản đã đi đến bước này, tựa hồ chẳng ai quay lại được nữa, lúc trước giết huynh đệ Lưu thị, hợp binh với Trương Mậu, cuối cùng to gan lớn mật công chiếm thành Phách Châu, giết thái giám khâm sai đề đốc Lương Hồng... Làm ra nhiều đại sự oanh oanh liệt liệt như vậy. Ước nguyện ban đầu chỉ là để sống sót, ngay cả bản thân nàng ta cũng không ngờ lại có thể đi tới bước ngày hôm nay.
Lúc này thu tay quay đầu liệu có được không?