Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 530: Hầu gia có bệnh (2)




Đỗ Yên và Kim Liễu đứng dậy hành lễ với Chu Hậu Chiếu, Nhị nữ trao đổi ánh mắt rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Tần Kham rên rỉ ngồi dậy dậy, suy yếu chắp tay với Chu Hậu Chiếu: "Bệ hạ, thứ cho thần không thể hành lễ."

"Tần Kham." Chu Hậu Chiếu bi thiết kêu lên: "Trẫm đến chậm một bước rồi..."

"Dừng! Bệ hạ. Nói lời này còn sớm quá, thần chỉ là bị đau đầu, chứ không phải là chết chắc."

Vẻ bi thương của Chu Hậu Chiếu dần dần mất đi, nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Ngươi thật sự bị bệnh à? Bị từ khi nào Trước kia đâu có nghe nói ngươi có bệnh này."

Tần Kham cười khổ nói: "Bệnh đến như núi đổ, thần cũng không ngờ lại có ngày bị bệnh này."

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt quan tâm nhìn hắn: "Đau đầu à?"

"Đúng, đau lắm."

Quan tâm dần dần biến thành đồng tình: "Bị phu nhân đánh à? Đánh lợi hại tới mức ngay cả Thái y cũng không nhìn ra?"

Tần Kham thiếu chút nữa thì không giả vờ nổi nữa: "Bệ hạ, bệnh của thần không liên quan gì tới cùng phu nhân cả, chủ yếu là do làm việc vất vả quá."

Chu Hậu Chiếu vẻ mặt không tin, ánh mắt hoài nghi quan sát khăn trắng quấn trên đầu Tần Kham, giống như bên trong cất giấu vết thương ghê người do bị phu nhân đánh.

Tần Kham xoa xoa trán, lúc này hắn thật sự cảm thấy đau đầu.

Giả vờ bị bệnh chủ yếu là giả vờ cho các Đại học sĩ nội các xem, ai biết được Chu Hậu Chiếu lại tới xem náo nhiệt.

"Bệ hạ quốc sự bận rộn, thần không tiễn..." Tần Kham uyển chuyển hạ lệnh trục khách.

Chu Hậu Chiếu không hề có nhãn lực, tự nhiên ngồi xuống đầu giương: "Trẫm chẳng bận tí nào cả, sắc trời còn sớm, trẫm ở lại một lúc cũng chẳng sao."

Tần Kham nhếch môi, lập tức xếp Chu Hậu Chiếu vào loại "Ác khách" Không có nhãn lực.

Chu Hậu Chiếu Ngồi ở đầu giường vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút hiu quạnh, thở dài sâu kín: "Tần Kham, trẫm phát hiện mình cũng bị bệnh..."

Tần Kham bĩu môi, hắn biết Chu Hậu Chiếu bị bệnh, hơn nữa là bị bệnh tương tư, có điều hắn không muốn dính vào đề tài này.

"Bệ hạ, đám vây cánh của Lưu Cẩn như Tiêu Phương Lưu Vũ đã bị bắt vào chiếu ngục, Cẩm Y vệ đã thu thập đầy đủ chứng cứ chung tham ô nhận hối lộ, đối với bọn chúng là chém đầu hay là lưu đày, xin bệ hạ định đoạt..."

Chu Hậu Chiếu lười biếng xua xua tay: "Hôm nay không nói chuyện quốc sự, chỉ luận phong nguyệt..."

Tần Kham ôm trán rên rỉ thở dài: "Bệ hạ, chỗ thần không phải là thanh lâu kỹ viện, luận phong nguyệt cái gì. Thần là bệnh nhân, trừ quốc sự ra thì không muốn bàn cái khác."

Chu Hậu Chiếu tự động bỏ qua lời nói của Tần Kham, vẫn thở dài nói: "Tần Kham, trẫm hiện giờ rất ưu sầu, ngươi phân ưu với trẫm đi."

"Đại phu nói, thần cần tĩnh dưỡng, tuyệt đối không thể dính vào phong nguyệt nhân gian, hơn nữa không thể dính vào chuyện tình cảm của hoàng thượng và nữ tử tửu quán nào đó, nếu không thì bệnh tình sẽ nặng thêm."

" Đại phu ngươi mời nhất định là là giang hồ lừa bịp." Chu Hậu Chiếu giải quyết dứt khoát, tiếp tục nói: "Nào, phân tích giúp tẫm, ngươi nói xem, trẫm trông cũng đâu có xấu? Hơn nữa mỗi lần xuất hiện ở tửu quán luôn ăn mặc như con cháu nhà giàu, anh tuấn trẻ tuổi lại nhiều tiền, vì sao Lưu Lương Nữ cứ không quan tâm tới trẫm? Hơn nữa ánh mắt nhìn trẫm của nàng ta tựa hồ không có hảo cảm, trẫm nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao Lưu Lương Nữ không động tâm với trẫm?"

Tần Kham cười khổ, xem ra hôm nay chắc chắn phải dính vào chuyện tình cảm của hoàng đế Đại Minh rồi, ngay cả bệnh nhân cũng không buông tha, hắn chẳng lẽ không ý thức được Lưu Lương Nữ nhìn hắn không vừa mắt là nguyên nhân nhân phẩm sao?

Tần Kham đành phải cố lấy tinh thần: "Bệ hạ, ngươi là thế nào mà quen Lưu Lương Nữ?"

Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu lập tức nổi lên mấy phần ngọt ngào mộng ảo.

"Tháng trước sau khi tru trừ Lưu Cẩn, tâm tình của trẫm rất không tốt, thế là cải trang ra khỏi cung đi dạo trong thành kinh sư, về sau ở một gánh hàng rong thành đông nhìn trúng một vò hạnh hoa tửu nghe nói là chính tông Sơn Tây, chào giá mười lượng bạc một vò, ngươi có biết trẫm mua đồ chỉ là do tâm tình, không để ý hàng thật giả hay giá cả thế nào, thế là trẫm lập tức liền lệnh cho thị vệ trả tiền, đúng lúc đó thì Lưu Lương Nữ xuất hiện, nàng ta rất tức giận, nói hạnh hoa tửu đó là giả, hơn nữa giá quá đắt, thuần túy là cắt cổ khách, trẫm còn chưa hiểu gì thì nàng ta đã cãi nhau ầm ĩ với người bán hàng, không chỉ mắng người bán hàng, nàng ta còn mắng luôn cả trẫm, luôn miệng nói trẫm không biết kiếm tiền vất vả thế nào, là nhị thế tổ, là bại gia tử..."

Nụ cười của Chu Hậu Chiếu càng lúc càng ngọt ngào, trong ánh mắt có một loại thần thái sáng rực chưa từng có: "... Cho dù lúc ấy bộ dạng của nàng ta rất mạnh mẽ, nhưng trẫm lại cảm thấy nàng ta rất mê người, ít nhất là đã mê hoặc được trẫm, cũng chính là lúc đó, trẫm đã tâm với nàng ta, ngươi có biết không, trẫm cơ hồ là bị mắng từ nhỏ tới lớn, phụ hoàng mắng trẫm, Đại học sĩ xuân phường mắng trẫm, sau khi đăng cơ thì đại thần mắng vô số lần, chỉ độc có lần này là bị một nữ tử dân gian bình thường chỉ vào mũi mà mắng, ánh mắt giận không thể ắt trong mắt nàng ta khiến trẫm bỗng nhiên cảm thấy mình được quan tâm, cho dù nàng ta lúc ấy đối với trẫm mà nói thì vẫn chỉ là người xa lạ."

Tần Kham cười nói: "Về sau bệ hạ liền đi theo Lưu Lương Nữ tới tửu quán của nhà nàng, từ đó về sao thì lưu luyến trong tửu quán không muốn về."

Chu Hậu Chiếu cười cười gật đầu: "Không sai, giai nhân mỹ ngọc như vậy, trẫm sao có thể bỏ qua? Tần Kham, trẫm năm nay mười bảy tuổi, trong mười bảy năm này, trẫm chưa bao giờ mê muội một nữ nhân như bây giờ, trẫm đã vô số lần tự nói với bản thân, trẫm muốn kết hôn v nàng ta, phải đường đường chính chính cưới nàng ta về nhà, muốn sinh con đẻ cái với nàng ta, cùng nàng ta sống những ngày tháng bình thường như vợ chồng trong Báo Phòng, trong cuộc đời trẫm, chỉ có duy nhất một ước nguyện này thôi."

"Bệ hạ đã có duyên quen biết với nàng ta, vì sao về sau trong tửu quán nàng ta lại hờ hững với ngài như vậy?"

Vẻ mặt Chu Hậu Chiếu lập tức trở nên cô đơn: "Chắc là lần đầu tiên gặp mặt trẫm biểu hiện quá kém, nàng ta ở trong lòng đã coi ta là nhị thế tổ, bại gia tử. Hơn nữa mỗi lần trẫm tới tửu quán đó luôn có rất nhiều thị vệ tiền hô hậu ủng, khiến ấn tượng của nàng ta đối với trẫm càng ác liệt, ài."

Tần Kham than thầm, không thể không nói, trực giác của nữ nhân quả nhiên rất chuẩn, người trước mắt đây chẳng phải chính là nhị thế tổ bại gia tử chính tông hay sao? Nhưng kỳ quái hơn là người này không ngờ còn tưởng rằng mình không phải...

Tần Kham xoa xoa huyệt Thái Dương đang nhói đau, hiện tại đau đầu là thật chứ không phải là giả vờ.

"Bệ hạ, theo đuổi nữ tử cần phương pháp, thứ cho thần nói thẳng, bệ hạ mỗi ngày tới tửu quán quấn quýt không về, chiêu thức này quả thực là hạ dắng, chỉ khiến Lưu Lương Nữ đối với ngươi càng chén ghét hơn, bệ hạ nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi và nàng ta thật sự không thể diễn..."

Mắt Chu Hậu Chiếu sáng rực, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Tần Kham: "Đây là mục đích trẫm hôm nay đến tìm ngươi, bất luận là đối với địch nhân hay là với nữ nhân, ngươi luôn rất có biện pháp, trừ ánh mắt chọn lựa nữ nhân hơi có tỳ vết ra thì ngươi quả thực là hoàn mỹ..."

Dừng một chút, Chu Hậu Chiếu bỗng nhiên nghi hoặc nhìn hắn: "Ngươi không phải là đang rất đau đầu sao? Sao lại cứ như là chẳng có gì vậy?"

Tần Kham ngây người một chút, tiếp theo giống một cỗ thi thể ngã thẳng đơ xuống giường, thì thào rên rỉ nói: "Thần mệt quá, mệt quá. Tiễn khách."