Đường Tử Hòa hít sâu một hơi không khí lanh, không khí như đao chọc vào xương được hít vào phổi, không ngờ lại đau nhói.
Chuyện đã tới nước này, mạng của nàng ta đã không còn là của nàng ta nữa rồi, tính mạng bản thân và gia đình hơn bảy vạn tướng sĩ phản quân đều giao cho nàng ta, điều nàng ta có thể làm chỉ là cắn răng dẫn các huynh đệ đi tiếp con đường này, tìm một đường sống trong loạn thế.
Về phần tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng, mướn bỏ nhưng lại vương, ở trước mặt sinh tử của mấy vạn người thì có coi là gì? Đoạn đường nên đi thì vẫn phải đi, loạn thế như đao, chặt đứt bao nhiêu nữ nhân tình trường, thêm một phần của nàng ta thì có làm sao?
Chỉ là lúc trước, vì sao không ở lại bên cạnh hắn thêm mấy ngày, thêm sự ngọt ngào của mấy ngày lấp đầy hồi ức.
Đêm rất lạnh, gió cũng lạnh, Đường Tử Hòa khoanh tay, hơi run run, vào lúc này nàng ta không phải nữ tướng quân uy phong lẫm lẫm, mà là một tiểu nữ nhân đáng thương cần một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy.
Cát lão ngũ thân mặc áo giáp, đi cách nàng ta nửa bước, quen biết nhiều năm, giữa Cát lão ngũ và nàng ta vĩnh viễn cách nửa bước, khoảng cách rất đúng mực, hắn luôn nắm rất chuẩn, giống như một con chó trung thành thủ hộ chủ nhân.
"Nguyên soái, gió to rồi, bên ngoài rất lạnh, về trướng thôi." Cát lão ngũ trầm giọng nói.
Đường Tử Hòa lắc đầu, mắt như nước mùa thu nhìn lên thương khung, ánh mắt đen láy tựa hồ như hòa với sao trên trời thành một thể.
Cát lão ngũ, ngươi có biết điều hiện tại ta muốn làm nhất là gì không?"
"Mạt tướng không biết." Cát lão ngũ hơi khom người.
"Ta... rất muốn về Thiên Tân xem xem nó hiện giờ biến thành bộ dạng thế nào."
Thiên Tân!
Nhắc tới hai chữ này, vẻ mặt Cát lão ngũ âm trầm hơn rất nhiều.
Hắn biết cái Đường Tử Hòa muốn thấy không phải là Thiên Tân, mà là người đã khiến thành Thiên Tân biến dạng, tương tư giày vò người ta, tương tư hại thân người ta, tương tư như dao, dao nào dao nấy đều giết người.
Từ sau khi chạy trốn khỏi Thiên Tân, bất luận trốn đông trốn tây hay là ăn nhờ ở đậu, hoặc là huy binh công thành, tới nay thế dần lớn,, Đường Tử Hòa vẫn chỉ huy bình tĩnh, không nóng giận không vội vàng, thanh danh của nàng ta trong mấy vạn tướng sĩ nhanh chóng tăng vọt, mưu lược của nàng ta khiến triều đình luống cuống tay chân, Cát lão ngũ thậm chí cảm giác Đường Tử Hòa dẫn mọi người đã lờ mờ nắm chắc thành công, thay đổi triều đại chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng mà, những gì phát sinh ở Thiên Tân tất cả giống như cái gai độc, cắm sâu vào trong lòng các lão đệ huynh.
Nữ nhân này, khi chỉ huy ba quân thì như khổng minh tái thế tính toán không bỏ sót, quân tinh nhuệ của triều đình dưới sự tính kế của nàng ta bại thế đã dần lộ, nhưng khi đối mặt với tình cảm thì lại ngu không ai bằng. Nàng ta đến bây giờ chẳng lẽ vẫn chưa nhìn ra nàng ta và tên đại quan triều đình đó là tuyệt không có khả năng sao? Một quốc hầu rất được hoàng đế Minh đình sủng tín, sao có thể dung nạp một nữ đầu lĩnh phản tặc liên tiếp tạo phản, thanh thế lan ra ba tỉnh?
Đã trở thành kẻ địch không chết không thôi với nhau, nàng ta còn ảo tưởng gì nữa?
Cát lão ngũ tay án cương đao treo ở thắt lưng, trong lòng không hiểu sao bốc lên lửa giận, lại cố gắng đè nén xuống.
Địa vị đã khác xưa rồi, nàng ta hiện giờ đã là đại nguyên soái nắm cả vạn binh lính, Cát lão ngũ thì vẫn chỉ là Cát lão ngũ, nguyên soái ảo tưởng gì không tới lượt hắn can thiệp.
Đường Tử Hòa nhìn lên bầu trời đêm, khuôn mặt tuyệt mỹ tựa như ảo mộng, lẩm bẩm như nói mê: "Thiên Tân... Nhất định rất đẹp, đèn đuốc trong thành nhất định giống như sao sáng trên trời, gió biển tanh mặn mang theo tiếng cười nói của các phụ lão hương thân, từ trong thành bay ra tới ngoài thành, như thơ như họa, Cát lão ngũ, chúng ta tạo phản, giết quan binh triều đình, giết địa chủ thân sĩ vô đức, chẳng phải là để tạo ra một thiên hạ giống như Thiên Tân sao? Có người làm được, mà ta, vẫn đang dẫn các huynh đệ sống một cách đau khổ."
Cát lão ngũ cau mày, không nhịn được nói: "Nguyên soái, người đó không nhất định làm được, cho dù hắn làm được, tình hình như vậy có thể kéo dài được mấy năm? Minh đình từ hoàng đế đến quan viên, đều không để sinh tử của bách tính ở trong lòng, hoàng đế chỉ biết hưởng lạc, quan văn chỉ biết thâm tiền, võ tướng thì sợ chết, quân sĩ thì già nua, đại thế như vậy, vận số đã tận, lực lượng của mn chống đỡ triều cục sắp đổ, hắn có bản sự bao lớn, hắn có thể chống đỡ được bao lâu?"
Nhìn bộ dạng ngắm nhìn bầu trời đêm tới xuất thần của Đường Tử Hòa, Cát lão ngũ ngữ khí nặng nề, nói: "Nguyên soái, thế đạo rất đen tối, bách tính rất khổ, chỉ có đổi mới nhật nguyệt, bách tính mới có đường sống, nguyên soái, tỉnh táo một chút đi, mạt tướng mấy ngày trước đã mời một thầy bói nổi danh nhất trên đất Phách Châu tới hỏi, thầy bói sau khi tính toán nói với mạt tướng, nguyên soái là tinh tú thay trời đổi đất ứng với thiên mệnh, nhất định sẽ thành chân long của Minh đình, hiện giờ trong quân trên dưới đã đồn thổi khắp nơi."
"Cát lão ngũ, câm miệng!" Đường Tử Hòa bỗng nhiên biến sắc, lạnh lùng lườm hắn: "những cái trò lừa gạt tướng sĩ này là chủ ý của ngươi sao? Thay trời đổi đất, thiên mệnh chân long cái gì, từ sau khi rời khỏi Thiên Tân, tâm tư của ngươi cũng càng lúc càng linh hoạt đó."
Mặt Cát lão ngũ đỏ lên, cúi đầu lúng ta lúng túng không nói được gì.
Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Bịa đặt sinh sự, mê hoặc quân tâm, trở về ngươi tự nhận hai mươi quân côn, nếu còn làm ra những thứ vô vị đó, sẽ đem ngươi bều đầu thị chúng, khi đó chớ trách ta không nói tình cảm."
"Vâng, mạt tướng biết sai rồi."
Lại chậm rãi bước đi mấy bước, Đường Tử Hòa bỗng nhiên mất hết hứng thú, dừng bước đang định xoay người về soái trướng thì lại nghe cách đó không xa từ trong một hộ dân không ngờ truyền đến tiếng kêu sợ hãi và tiếng khóc lóc cầu xin của một nữ tử truyền đến.
Đường Tử Hòa là nữ nhân, nàng ta biết rõ thanh âm này đại biểu cho cái gì, thế là mày liễu dựng thẳng, trong mắt bắn ra lệ khí hung thần.
Chỉ vào cửa gỗ bên kia đường, Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Phá cửa."
Thị vệ Phía sau bước lên đá mạnh, cánh cửa gỗ yếu ớt theo tiếng bật tung.
Một nữ tử quần áo bị xé toang bị một người bộ dạng như tướng lãnh phản quân đè dưới thân đang không ngừng giãy dụa, khuôn mặt đẫm lệ phú kín sự oán giận và tuyệt vọng, tướng lãnh dáng người khôi ngô, cả người tỏa ra mùi rượu nồng nặc, ép cho nữ tử không thể động đậy, miệng thì cười hắc hắc.
Một đôi vợ chồng có tuổi đang quỳ dưới đất ôm chặt lấy chân tướng lãnh, khóc lóc cầu xin tướng lãnh mở lòng thiện tha cho nữ nhi của bọn họ, tướng lãnh hoàn toàn không đếm xỉa, tâm tư của hắn toàn bộ tập trung trên người nữ tử, cho tới khi thị vệ của Đường Tử Hòa phá cửa mà vào, hắn mới giật nảy mình, chột dạ lo sợ quay đầu nhìn ra cửa.
Sát khí trên mặt Đường Tử Hòa càng lúc càng đậm.
Súc sinh trong Loạn thế rất nhiều, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không cho phép trong đội ngũ của mình có súc sinh như vậy, nếu có thì phải thấy một giết một.
Cát lão ngũ thấy Đường Tử Hòa mặt như băng sương thì tất nhiên là minh bạch ý tứ của nàng ta, thế là bước nhanh tới tóm cổ áo tướng lãnh kéo ra sau, dưới chân ngoắc một cái, động tác dứt khoát liền mạch khiến tướng lãnh cả người bay ngược ra ngoài, cuối cùng đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng hét thảm, khi thấy rõ nữ tử trước mặt chính là nguyên soái thủ lĩnh trong quân thì tướng lãnh sợ tới mức cả người run rẩy, cố nén cơn đau hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Đường Tử Hòa, cúi đầu run lẩy bẩy.
Đường Tử Hòa cở áo khoác trên người xuống đắp lên người nữ tử đang kinh hãi. Sau đó Đường Tử Hòa lạnh lùng nhìn tướng lãnh, ánh mắt như đao.
" Sau khi Công chiếm Phách Châu ta đã từng ra quân pháp thập tam luật ngũ thập tứ trảm, trong đó có một điều là "kẻ gian dâm dân phụ sẽ trảm', ngươi có biết không?" Đường Tử Hòa lạnh lùng hỏi.
Tướng lãnh cả người run lẩy bẩy, nói: "Mạt tướng biết tội, xin đại nguyên soái tha cho mạt tướng một lần."
Đường Tử Hòa ngửa đầu nhắm mắt, thở ra một ngụm trọc khí.
Nàng ta cũng từng giết người vô tội, nhưng là bị tình thế bắt buộc, trước khác nay khác, hiện giờ nàng ta tay nắm binh mã, chính là lúc rất cần dân tâm, quân kỷ không nghiêm, dân tâm liệu có yên được chăng?
"Người trong thiên hạ đều coi chúng ta là giặc cỏ, là đám ô hợp, người khác có thể cho là như vậy, chẳng lẽ các ngươi cũng tự cảm thấy mình là đám ô hợp, cho nên muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay nếu không trừng trị ngươi theo quân pháp, Đường Tử Hòa ta làm sao mà khiến mấy vạn người tâm phục, làm sao trả lại công đạo cho hơn mười vạn bách tính của thành Phách Châu? Cát lão ngũ!"
"Có mạt tướng!"
"Bêu đầu thị chúng!"
Cát lão ngũ ngây người một chút, tiến lên thấp giọng nói: "Nguyên soái, người này mạt tướng có biết, hắn là kiêu tướng dưới trướng vợ chồng Dương Hổ, ngày hôm trước khi thủ thành ở trên đầu tường trảm một Thiên hộ, bốn gã bách hộ trong quân của Hứa Thái, rất vũ dũng bất phàm, nếu chém hắn, trước tiên không nói trong lòng vợ chồng Dương Hổ có khúc mắc hay không, chỉ nói trước mắt hai quân đang giằng co, chúng ta chính là lúc cần người, không bằng cho lập công chuộc tội, ngày sau..."
"Chém!" Đường Tử Hòa quát to.