Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 465: không phụ tri kỷ




Thiếu tâm nhãn là một loại bệnh, khó trị.

Gặp lại tri kỷ là chuyện tốt, thuộc về một trong tứ đại hỉ của nhân sinh, uống rượu tới gục cũng là chuyện trong tình lý, nhưng mà đối đãi một cách móc gan bới ruột như Đường Dần thì thật sự là hiếm thấy.

Tần Kham cúi đầu, thật sự không biết nên nói gì, hai người ngồi yên lặng trong phòng, chờ Đinh Thuận đi mời Thái y tới khám đầu óc cho Đường đại tài tử.

Đối với nguyên nhân Đường Dần sau khi đi thi thì luôn thất bại rồi sống sa sút cả đời trong lịch sự, Tần Kham lúc này cũng hiểu ra được mấy phần.

Đường Bá Hổ, hơn phân nửa là bại ở một chữ "Rượu" này

Dùng rượu để giải sầu, dùng rượu để qua ngày, Càn Khôn trong rượu thì to, không bết năm tháng ngoài đời, ngay cả trong thơ hoa đào nổi danh của hắn cũng có một câu "Lại hái hoa đào đổi tiền mua rượu", thì biết hắn nghiện rượu tới mức độ nào.

Chỉ mong say triền miên không tỉnh, Đường Dần tất nhiên là tài hoa khuynh thế, nhưng mà Đường Dần khi tỉnh táo thì e là ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy sống rất thống khổ.

Đường Dần cúi đầu, thở dài buồn bã: "Đừng gọi Thái y, ta không không bệnh, chỉ là uống rượu nhiều quá mà thôi, kỳ thật sau khi tỉnh rượu ta cũng hối hận."

Thấy Đường đại tài tử có ý hối hận, Tần Kham cũng không nhẫn trách móc, đành phải an ủi: "Đường huynh rộng rãi, việc gì cũng nghĩ theo hướng tốt, rất nhiều người sau khi tỉnh rượu thuận tay sờ một cái, túi tiền và trinh tiết đều mất, ngươi ít ra thì cũng chỉ mất có túi tiền, thật sự là một chuyện đáng mừng."

Câu an ủi này hiển nhiên không có hiệu quả lớn, vẻ mặt của Đường Dần vẫn buồn bã như trước. Tần Kham quá lạc hậu rồi, cái thời đại này chia đào cắt tay áo kỳ thật là một nhã sự, sĩ phu thường thường dùng diễn luyến đồng và nam tử tuấn tú làm vui, cũng thường thường lấy chuyện không biết xấu hổ này ra làm thơ phú, không cho rằng là hổ thẹn mà lại coi là vinh diệu, đối với Đường Dần mà nói, hắn hắn thà đánh mất trinh tiết để giữ lại tiền tiền còn hơn.

Tần Kham thở dài: "Tiền tài với vật ngoài thân, tặng rồi thì thôi, ngu đệ hiện giờ cũng khá là già có. Lát nữa tặng cho ngươi hai ngàn lượng bạc, Đường huynh về sau sao lại nghĩ muốn tới kinh sư?"

Đường Dần thở dài: "Lúc ấy ta đã trên răng dưới cáp tút, đành phải mượn giấy bút của thư sinh bán chữ ven đường, dựa vào bán tranh mới miễn cưỡng sống qua ngày, một đường đi một đường bán. Một mực tới kinh sư, ai ngờ ngay cả cửa thành kinh sư còn chưa vào đã bị Tây Hán đánh nga nhốt vào chiếu ngục, hơn nữa một ngày đánh ba trận, thế đạo này rốt cuộc là sao vậy? Chẳng lẽ người đọc sách đã không còn được tôn kính nữa?"

Đề tài này có chút trầm trọng, người đọc sách tất nhiên được tôn kính. Có điều khẩu vị của ti lễ giám Lưu công công khá độc đáo, hắn đối với người đọc sách đầu nhập hắn thì tôn thờ, đối với người đọc sách không đầu nhập hắn thì hơi tílà đánh giết, Đường Dần có thể kiếm lại được một mạng là thực sự rất may mắn rồi.

"Đường huynh vì sao đến kinh sư?"

Vẻ mặt Đường Dần có mấy phần xấu hổ. Ngẩng đầu nhìn Tần Kham một cái, do dự hồi lâu, mới nói: "Ta sớm nghe nói hiền đệ đã ở quan lớn ở kinh sư, đương kim thiên hạ, người có thể ngang cơ với ti lễ giám Lưu Cẩn chỉ có một mình hiền đệ. Cho nên ta nghĩ..."

Tần Kham lập tức minh bạch ý tứ của hắn, Đường Dần đây là muốn cầu quan.

Nhưng mà, Đường Dần là loại người trời sinh phóng đãng, rất có phong thái của cuồng Ngụy Tấn, người như vậy nếu nghiên cứu học vấn, thậm chí múa may phong hoa tuyết nguyệt đều là nhân vật nhân tài kiệt xuất, nhưng không nói tới quan trường lòng người âm hiểm đen tối, chỉ cần để hắn làm phụ mẫu một nơi, hắn chắc không có khiếu này, từ góc độ lý trí mà nói, Tần Kham thật sự rất không muốn giúp Đường Dần việc này."

Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Kham chậm rãi nói: "Đường huynh nếu có ý muốn làm quan, ta có thể tiến cử với, phong ngươi làm tán quan lo việc thi họa soạn chiếu thì không khó."

Đường Dần vội vàng lắc đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc một cách hiếm có: "Hiền đệ, ta lần này đến kinh sư không phải muốn leo cao cầu quan, mà là để minh oan cho bản thân."

Tần Kham ngây ra: "Minh oan?"

Đường Dần cắn răng rồi bỗng nhiên bùm một tiếng quỳ xuống, trầm giọng nói: "Sơn Âm Hầu Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ đại nhân minh giám, cử tử Đường Dần huyện Ngô phủ Tô Châu, năm Hoằng Trị thứ mười ba bị định tội làm rối kỉ cương khoa khảo, người liên quan tới vụ án lúc đó có chủ khảo đại nhân, Trình Mẫn Chính, chủ khảo đại nhân Lý Đông Dương, Giang Âm cử tử Từ Kinh, cấp sự trung Hộ bộ khi đó Hoa Mạch, lúc đó kinh sư lời đồn dậy sóng, thịnh truyền Đường mỗ và Từ Kinh mua chuộc được chủ khảo, bán đề gian lận, chuyện dối trá không có thật, lại làm hại tiền đồ cả đời của Trình đại nhân, Từ Kinh và ta, án này rầm rĩ nhiều năm không dứt, cho tới khi tiên đế băng hà, tân hoàng đăng cơ, nhưng cũng không thấy có lệnh đại xá, Đường Dần lần này vào kinh không cầu làm quan lớn, không cầu lợi lộc, chỉ cầu ở quốc đô huy hoàng Đại Minh kêu oan, cầu lại thanh đời sau cho mình."

Tần Kham có chút giật mình Đường Dần.

Vị đại tài đại tài suốt ngày dùng rượu qua ngày, lúc này lại hết sức tỉnh táo, trong đôi mắt lõm sâu tràn ngập vẻ đau khổ, loại đau khổ này giống như đã chịu đựng kìm nén nhiều năm, cho đến hôm nay mới triệt để phát tiết ra.

Không thể xem thường trình độ coi trọng của người thời đại này đối với hai chữ "Thanh danh", vì thanh danh, người ta thậm chí nguyện ý trả giá cả sinh mệnh, trên triều đường ngày nào cũng đấu võ mồm, hoàng đế mở miệng ra nói cái gì cũng sai, quan thanh lưu người này nối tiếp người kia chạy đến thậm chí chửi bới, ăn đình trượng mà giống như ăn quẩy năm mới, bị người khiêng đi cũng không trực tiếp về nhà, mà đi một vòng quanh kinh sư như dạo phố, để hàng xóm láng giềng cùng đến thưởng thức cái mông truồng huyết nhục mơ hồ ấy.

Loại chuyện hoang đường này có lẽ người đời sau sẽ cảm thấy biến thái, nhưng mà ở triều Đại Minh hiện giờ, nó lại là một trong những thủ đoạn để các quan lại dùng để nổi danh lập vạn, nó là tiêu chuẩn để cân nhắc một mg có biết làm quan hay không, một quan nhi ngay cả đình trượng cũng chưa từng nếm thì tuyệt đối không phải quan tốt, bởi vì ngươi sợ hãi quyền quý, ngươi khinh nhờ chân lý trước quyền thế, ngươi không dám thỉnh mệnh cho dân.

Tất cả những gì họ làm, đều là vì hai chữ "Thanh danh"

Đường Dần cũng cầu danh, cái hắn cầu là thanh danh, án gian lận thi cở làm thanh danh cả đời của hắn mất hắn, cái hắn cần là tìm lại thanh danh, cho dù lần này hắn lấy ra được dũng khí có lẽ là vì có một bằng hữu làm quan lớn ở kinh sư, có thể rửa oan cho hắn, nhưng ít ra hắn cũng có dũng khí đấu tranh.

Biết đấu tranh, chứng tỏ hắn còn sống.

Nhìn chăm chú Đường Dần, ngữ khí Tần Kham rất bình tĩnh: "Đường huynh, án gian lận thi cửa năm Thật sâu thứ mười ba, ngươi quả thật là bị oan? Ngươi chắc chắn là mình không gian lận chứ?"

Mặt Đường Dần nhanh chóng đỏ lên, giọng nói cũng bất giác trở nên to hơn, ngữ khí như chém đinh chặt sắt: "Không!"

Tần Kham gật gật đầu: "Ta tin ngươi."

Đường Dần ngây ra, cười nói: "Ngươi... Ngươi thực sự tin ta? Chẳng lẽ không kiểm chứng trước một chút à?"

"Không cần kiểm chứng, chuyện này ta lo."

"Vì... Vì sao?"

Tần Kham chăm chú nhìn chú Đường Dần, lạnh lùng cười nói: "Bởi vì chúng ta là bằng hữu, cho nên ta tin ngươi."

Hốc mắt Đường Dần đỏ lên, ánh mắt và nụ cười của ánh mắt ấm áp như ánh mặt trời, trên đời này chỉ có một mình Tần Kham có thể cho hắn ánh mắt và nụ cười như vậy.

Trong lòng Đường Dần bốn bề sóng dậy, hắn bỗng nhiên minh bạch, nếu có người ở trên bàn rượu nói ra những lời này, mới là tri kỷ chân chính, trước mặt hai người chỉ có hai chén hai ngọn, vị bằng hữu hiện giờ thân cư cao vị thản nhiên nói một câu "Ta tin ngươi", so với vô số lời nói hùng hồn trên đời thì lời nói hùng hồn kiên định hơn

Sửa sang lại y quan, Đường Dần vái dài Tần Kham: "Ta là trong sạch, Đường Dần ta sẽ không làm thất vọng sự tín nhiệm của ngươi, không phụ tri kỷ."

Tần Kham cười cười, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, hét to: "Đinh Thuận!"

Ngoài cửa Đinh Thuận vội vàng ôm quyền đi vào: "Có thuộc hạ."

"Gửi giá thiếp của Cẩm Y vệ cho ba người Trình Mẫn Chính, Hoa Mạch, Từ Kinh, bản hầu muốn đích thân tái thẩm án gian lận thi cử năm Hoằng Trị thứ mười ba."

"Vâng."

Quan đạo Bắc Trực Đãi, một con khoái mã phóng nhay tới Phách Châu, vó ngựa đi qua làm dấy lên bụi đất.

Phách châu nằm ở địa giới Hà Bắc, cách kinh sư hơn một trăm tám mươi dặm, cách Thiên tân một trăm sáu mươi dặm, ba thành phân bố theo hình tam giác. Đương nhiên trong lãnh thổ Minh triều không có Hà Bắc, thống nhất quản lý quy về Bắc Trực Đãi.

Một tòa cổ tự nằm ở trấn Tín An, ngoài thành Phách châu, tên là Long Tuyền, được xây vào thời nhà Kim, đã có lịch sử mấy trăm năm.

Khoái mã chạy như bay qua Long Tuyền tự, kỵ sĩ trên ngựa vội vàng, cũng không ngờ sau cửa chùa nặng nề phong cách cổ xưa của Long Tuyền tự bỗng nhiên bắn ra một mũi tên nhọn, mũi tên nhọn vô tình dâm xuyên qua ngựa, kỵ sĩ rên lên một tiếng rồi lập tức ngã ngựa.

Mấy người ăn mặc như hán tử giang hồ vây quanh một vị nữ tử tuyệt sắc từ trong chùa đi ra.

Nữ tử mặc váy xanh bằng vải tho, ăn mặc kiểu nữ nhân giang hồ tiêu chuẩn, trong ánh mắt tuyệt mỹ cũng thỉnh thoảng lộ ra vẻ sầu bi.

Nữ tử chính là Đường Tử Hòa đã mất tích nhiều ngày, mấy tên hán tử bên cạnh cũng là nòng cốt của hương đường Thiên Tân Bạch Liên giáo lúc trước. Cát lão ngũ rõ ràng cũng ở trong đó.

Mũi tên nhọn chính là Cát lão ngũ bắn ra, đi đến trước người kỵ sĩ nằm trong vũng máu, Cát lão ngũ hung hăng nhổ nước bọt, mắng: "Phi! Ta đang hỏi ai dám phóng ngựa chạy như điên, quả nhiên là tay sai triều đình, chạy nhanh như vậy để về chịu tang à? Làm hỏng nhã hứng uống rượu của lão tử."

Một hán tử khác ngồi xổm xuống lục người kỵ sĩ một lúc, nhón ra một tờ công văn dính đầy máu, cười nói: "Ngũ Ca xuống tay độc quá, đây chỉ là một dịch sai của kinh sư, phụng lệnh của thông chính ti đi gửi công văn của triều đình, ngươi viẹc gì phải làm khó dễ hắn?"

Cát lão ngũ vẻ mặt lạnh tanh, hậm hừ nói: "Kẻ làm việc cho triều đình là lão tử hận không thể giết hết, chỉ là một sai dịch, chết thì chết."

Hán tử cũng chẳng bận tâm, cười cười cúi đầu đọc công văn,, ánh mắt lại dần dần trở nên ngưng trọng, sau khi xem qua thì đưa cho Đường Tử Hòa: "Đường cô nương mau đọc đi, triều đình không biết nổi điên cái gì, không ngờ hạ lệnh làm phồn vinh Thiên Tân, xây thành dựng cảng, di chuyển lưu dân..."

Còn chưa nói xong, thân hình nhu mì xinh đẹp của Đường Tử Hòa run lên, vươn tay ra cướp lấy tờ công văn để đọc.