Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 466: Phách châu Lưu thị




"Di dời hết lưu dân của Bắc Trực Đãi vào Thiên Tân, đăng ký hộ tịch phân ruộng, xây tường thành Thiên Tân, mở rộng thành trì Thiên Tân, xây thêm bốn mươi tòa quan thương, mở nha môn tri phủ Thiên Tân."

Đường Tử Hòa híp mắt đọc công văn, nước mắt không kìm được mà lã chã rơi.

Trong mắt Người khác, triều đình tựa hồ đang làm một chuyện không đầu không đuôi không không không ý nghĩa, chỉ có nàng ta là hiểu rõ nhất triều đình vì sao muốn làm chuyện này.

Công văn của Thông chính ti không thể làm giả, công văn này phát ra từ kinh sư, là muốn thông truyền tới các châu phủ huyện thiên hạ, nói vậy, triều đình thật sự muốn làm Thiên Tân trở nên phồn vinh, phía sau chuyện này, có một bóng dáng như ẩn như hiện hay không?

Trái tim đang vô cùng hối hận lúc này lặng lẽ buông lỏng, trong mắt đẹp của Đường Tử Hòa thậm chí hiện lên mấy phần thần thái vui sướng.

Thì ra... Hắn không chết.

Từ sau lần trước ở ven quan đạo dứt khoát bắn một phát pháo, các lão đệ huynh ở bên cạnh tận mắt thấy xe ngựa bị bắn nát, cùng với huyết nhục bay tứ tung, mọi người sau khi chứng thực Tần Kham đã chết mới chạy trốn, mấy ngày nay bọn họ không dám hiện thân ở thành trấn, chỉ có thể trèo non lội suối tới Phách châu, trên đường đi tin tức bế tắc, căn bản không hề có giap tiếp với bên ngoài.

Cho tới hôm nay thấy bản công văn này, với đầu óc thông minh của Đường Tử Hòa, liền biết Tần Kham chưa chết, lại nhớ tới nhân số hộ vệ chung quanh xe ngựa lúc ấy, cùng với quy mô của nghi trượng chung quanh, và tinh kỳ đồ văn đại biểu cho khâm sai của thiên tử.

Có một số việc lúc ấy không phát hiện, nhưng mà lúc này hồi tưởng lại thì thấy đâu đâu cũng là sơ hở. Chiếc xe ngựa đi đầu đó.... Chắc là cố ý thả mồi.

Khóe miệng Đường Tử Hòa nhếch lên, đồ giảo hoạt, hại nàng ta mấy ngày nay đêm không thể chợp mắt, cả đêm trằn trọc, lén chảy không biết bao nhiêu nước mắt một cách vô ích, mà hắn thì lại nguyên vẹn về kinh sư, thi triển khát vọng chí hướng, ung dung đi lại trong đám lão hồ li triều đình, trong lặng lẽ tức, làm từng bước những chuyện mà hắn đã đáp ứng.

Xấu hổ tức giận, vui vẻ sung sướng, còn có một tia phiền muộn, lúc này vương vấn trong tim, Đường Tử Hòa bỗng nhiên cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hắn chẳng những không chết mà chuyện lúc trước đáp ứng ta cũng làm được từng cái, trong lòng.... phải chăng là có ta?

Mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt vui sướng của Đường Tử Hòa thì lại không thể che giấu được, ánh mắt khó tránh khỏi lọt vào mắt Cát lão ngũ.

Cát lão ngũ là lão đệ huynh đi theo Đường Tử Hòa từ Thiên Tân, hắn đối với tình cảm ám muội của Đường cô nương và cái tên cẩu quan họ Tần kia là minh bạch nhất, thậm chí cũng biết cẩu quan họ Tần hoa ngôn xảo ngữ, để lấy lòng Đường cô nương mà dùng quốc sự làm lợi thế, lúc này nhìn thấy công văn thông chính ti kinh sư phát ra, Cát lão ngũ cũng đại khái đoán được việc này có liên quan tới Tần Kham.

Không ngờ mạng của họ Tần này lớn, đại pháo cũng không bắn chết được hắn, vận số của Minh đình chưa hết.

Lạnh lùng nhìn bộ dạng vui sướng của Đường Tử Hòa, thần sắc tái nhợt buồn bã mấy ngày nay lúc này xinh đẹp giống như hoa đào nở đỏ thắm vào tháng ba, Cát lão ngũ không khỏi hừ lạnh.

"Đường cô nương, huynh đệ Lưu thị đã ra khỏi thành Phách châu rồi, sắp gặp mặt chúng ta ở Long Tuyền tự, chúng ta có phải nên chuẩn bị một chút hay không?"

Đường Tử Hòa lấy lại tinh thần từ trong vui sướng, khuôn mặt nhanh chóng đổi sang vẻ lạnh lùng nhất quán.

" Ba ngàn huynh đệ từ Thiên Tân ra đâu?"

"Đã tách từng nhóm trốn vào thâm sơn gần Phách châu, huynh đệ lưu thị tính tình trượng nghĩa, đã lén chuẩn bị lương thảo cho chúng ta..."

Khóe miệng Đường Tử Hòa lộ ra nụ cười giọng mỉa mai: "Trượng nghĩa? Ngươi cho rằng chỗ lương thảo này là bọn họ tặng không à?"

" Ý tứ của Cô nương là, huynh đệ Lưu thị có ý đồ với chúng ta?"

Ánh mắt Đường Tử Hòa nhìn ra xa, thản nhiên nói: "Ba ngàn nhân mã này của chúng ta trước kia là sở thuộc của Thiên Tân tam vệ, được thao luyện quân ngũ chính quy, cũng từng tiêu diệt hải, từng giết thổ phỉ, chiến lực của nhóm nhân mã này không tầm thường, mà huynh đệ Lưu thị.... là hổ lang đương thế, hai người này lúc trước từng là mã tắc, ở Phách châu giết người cướp của, vè sau lại được quan phủ chiêu an, mời vào nha làm hiệp bộ, chuyên bắt trộm bắt cướp, nhưng mà hai người này trước kia kiếm thùng tiền lớn quen rồi, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cam tâm ở phủ Phách châu làm hiệp bộ mỗi tháng nhận ba bốn lượng bạc tiền lương à?"

Ánh mắt của Cát lão ngũ nghiêm lại: "Ý tứ của Cô nương là, huynh đệ Lưu thị đang âm thầm súc lực, mưu đồ lớn hơn, hắn là coi trọng ba ngàn nhân mã của chúng ta ư? Đường cô nương, nếu như thế, chúng ta vì sao phải đến nương tựa họ? Thế chẳng phải là bảo hổ lột da à?"

Đường Tử Hòa cười lạnh: "Lão Ngũ, ai là hổ, ai là da, ngươi hiện tại có thể khẳng định không?"

Cát lão ngũ nghe vậy rùng mình, hắn không ngờ huynh đệ Phách châu Lưu thị mà mình tới tìm nương tựa lại hung hiểm như vậy, càng không ngờ tất cả không ngờ nằm trong tính toán của Đường cô nương.

Có một số người trời sinh đã là người làm đại sự, mà Cát lão ngũ, lăn lộn cả đời cũng chỉ là nhân vật dưới trướng để người ta sai khiến.

"Đường cô nương nói như thế nào thì chúng ta làm như thế, huynh đệ Phách châu Lưu thi nếu dám làm loạn, chỉ cần ngươi cô ra lệnh một tiếng, Cát lão ngũ là người đầu tiên chúng cái đầu chó của họ."

Đường Tử Hòa gật gật đầu, trong mắt nổi lên vẻ ấm áp.

Cát lão ngũ dừng một chút, như có thâm ý nói: "Hơn ba ngàn huynh đệ giao hết tính mạng cả nhà cho Đường cô nương, một quyết định của cô nương có lẽ sẽ quyết định sự sống chết của mấy ngàn tính mạng, xin cô nương cân nhắc cho kỹ, các huynh đệ nếu lòng còn chưa lạnh thì tiếc gì cái đầu?"

Mặt Đường Tử Hòa trong nháy mắt trở nên tái nhợt, đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Cát lão ngũ thì thấy trong mắt Cát lão ngũ đan xen vẻ cầu xin và lạnh lẽo.

Tâm tình đang vui mừng của Đường Tử Hòa lập tức chìm vào đáy cốc.

Thiên thu nghiệp lớn, tiến hoặc lui chưa bao giờ là chuyện của một mình mình, Đường Tử Hòa đã không thể vứt bỏ.

Ngoài Long Tuyền tự ngoại truyền tiếng vó ngựa, xa xa bụi đất bay cuồn cuồn, hơn mười khoái mã chạy như bay tới, hai gã hán tử khôi ngô đi đầu khoác áo choàng, thắt lưng đeo đao, một cỗ sát khí lập tức ập vào mặt, chuông treo dưới cổ ngựa theo ngựa chạy mà kêu leng keng.

Cát lão ngũ chắm chú nhìn một lúc, nói: "Đường cô nương, huynh đệ Lưu thị tới rồi, chúng ta đi thôi."

Tần Kham hiện tại đang làm chuyện xấu.

Tốt và xấu nói một cách tương đối, nếu Hoằng Trì đế còn sống, nhất định sẽ giận tím mặt, hạ lệnh kéo Tần Kham tới chợ bán thức ăn chém đầu thị chúng, nhưng hiện giờ là triều Chính Đức, chuyện xấu này nếu làm ở trước mặt Chu Hậu Chiếu, tiểu hoàng đế sẽ phi thường vui vẻ.

Trong Cung Càn Thanh, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham châu đầu vào nhau, tập trung tinh thần lật một quyển sách.

Sách, tất nhiên không phải là sách hay, có thể khiến Tần Hầu gia không đọc nổi tứ thư ngũ kinh và khóa chưa bao giờ nghiêm túc học một tiết đều chuyên chú như vậy, có thể khẳng định cũng không phải là lời thánh nhân.

Một quyển sách đã ố vàng, từng tư thế nam nữ khách nhau, hoặc là làm ở sân nhà hoặc trên bãi cỏ hoặc trong hành lang, nam nữ không một mảnh vải che thân, các loại khí quan bí mật đều lồ lộ ra hết, làm các loại chuyện không biết xấu hổ, giữa mỗi một bức tranh còn phối thêm một khổ thơ khiến người ta mơ màng, lại chính là một phen phong nguyệt của nhân gian.

Đám người Lưu Cẩn, Cốc Đại Dụng, Trương Vĩnh đứng hầu không xa, nhìn quân thần hai người châu đầu ghé tai, ba người bất giác đều chép chép miệng.

Chuyện này, thú vị vậy à?

Nam nhân không hiểu sự ưu thương của thái giám, thái giám cũng không hiểu khoái hoạt của nam nhân, có một số việc Lưu Cẩn tuyệt đối không thể nào tranh sủng, bởi vì giống loài của mọi người bất đồng, không thể có tiếng nói chung.

Chu Hậu Chiếu hưng phấn tới chóp mũi lấm chấm mồ hôi, hai mắt sáng rực.

"Sao? sao? Đông cung Lưu Cẩn hao hết tâm tư tìm về cho trẫm, xem quả nhiên là rất thú vị, ngươi xem, tư thế này... Tư thế này rất là không biết xấu hổ, làm sao có thể như vậy được.... Trẫm phải hạ chỉ, sau này vợ chồng bách tính dân gian ai dùng loại tư thế phòng trung này, trẫm sẽ thưởng hậu."

Tần Kham trợn mắt.

Một câu đã bại lộ đầy đủ tiềm chất hôn quân của hắn, dứt khoát xuất chúng như vậy, muốn che giấu cũng không che giấu được, chẳng trách thanh danh của người này trên sách sử...

"Bệ hạ, những đông cung này nhìn thì quả thật tinh xảo thần kỳ, có điều họa công có chút đơn giản, thần không thể không nói thẳng, bệ hạ chính là cửu ngũ, giàu có tứ hải vạn, tất cả của thiên hạ đều là của bệ hạ, sách hay nhất thiên hạ, ngươi, đáng phải có."

Chu Hậu Chiếu ngây ra, mặt Lưu Cẩn lại tối xầm.

Mỗi lần đều như vậy! Mỗi lần đều như vậy! Thứ hắn dâng cho bệ hạ bất luận tinh xảo cỡ nào, bất luận tiêu phí bao nhiêu nhân lực bao nhiêu nhân lực vật lực, đến miệng họ Tần này đều không đáng một đồng, giống như tất cả những gì mà Lưu công công hiến cho bệ hạ đều là bới từ đống rác ra, chẳng đáng một xu!

Trong điện yên ắng một lát, Chu Hậu Chiếu kéo tay áo Tần Kham: "Còn có tranh xuân cung tinh xảo hơn à?"

"Có."

"Đâu?"

Tần Kham thủng thỉnh lấy từ trong tay áo ra một quyển sách đưa cho Chu Hậu Chiếu, hoàn toàn không nhìn Lưu Cẩn trợn mắt tới sắp phun ra lửa.