Khi Tần Kham nhìn thấy Đường Dần, bộ dạng của Đường Dần rất không ổn.
Vốn cảm thấy bộ dạng của Dương Nhất Thanh đã đủ thảm rồi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Đường Dần. Tần Kham bỗng nhiên phát giác Dương Nhất Thanh quả thực là cục cưng trắng xinh sạch sẽ.
Tong chiếu ngục ẩm ướt tanh tưởi, Đường Dần nằm cuộn mình ở trong góc, cả người lạnh run, tóc tai bù xù che lấp cả mặt mũi, bộ dạng đó... Giống như không chỉ đơn giản là bị ăn đòn, thụ hình.
Trên đường của nhà giám cắm vô số cây đuốc, chiếu sáng nhà ngục vốn âm u. Hai đội Cẩm y Giáo úy không nói một lời lặng lẽ đừng ngoài cửa nhà lao, Đường Dần ở trong nhà lao hoảng hốt ngẩng đầu, thấy không khí túc sát bên bên ngoài, vẻ mặt đờ ra một thoáng, tiếp theo trên mặt lập tức nổi lên vẻ hoảng sợ cực độ, cả người tận hết sức co lại, càng co càng nhỏ, vừa co vừa run rẩy.
Cho tới khi Tần Kham mặc áo mãng bào được mọi người vây quanh bước tới, ánh mắt của Đường Dần đã hoảng sợ đến mức tận cùng, căn bản không nhìn rõ người mặc áo mãng bào là ai, chỉ thấy cái áo mãng bào màu vàng sẫm đại biểu cho quyền lực và uy thế đó, Đường Dần cả người liền chấn động, môi rất khuất nhục run run mấy cái, tiếp theo thì vẻ mặt trở nên đờ đẫn, hạ thân một dòng nước màu vàng dần dần chảy ướt khố, rất nhanh tụ thành một vũng dưới đất.
Tần Kham thầm thở dài, quả nhiên sợ tới mức đái ra quần.
"Đường huynh..." Tần Kham phất phất tay, một đám Cẩm Y vệ nối đuôi nhau lui ra.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Đường Dần đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dung mạo ngũ quan quen thuộc của Tần Kham, Đường Dần ngây người một lát, cuối cùng nhảy dựng lên, lảo đảo chạy tới trước mặt Tần Kham, kinh hỉ kêu to: "Tần hiền đệ, hiền đệ, là ngươi sao? Ngươi vẫn còn nhớ Đường Bá Hổ ở khách sạn Sơn Âm à?"
"Đương nhiên còn nhớ,, Đường huynh, đã lâu..." Tần Kham cười cười chắp tay với Đường Dần, sau đó sai người mở cửa lao.
Đường Dần được Giáo úy giúp đỡ, thất tha thất thểu đi ra.
Tần Kham cũng không chê người hắn hôi tanh, cùng với mùi nước đái khai lòm. Hai tay đỡ lấy hắn.
Đường Dần ngây ra một thoáng rồi gào khóc: "Hiền đệ, cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, từ biệt ở Thiệu Hưng, cứ như đã cách biệt ấy kiếp. Hôm nay gặp lại, ngươi đứng ngoài nhà lao thì kim y ngọc lý, ta thì co quắp trong lao nước đãi ướt đẫm áo vải, ô hô ai tai, cớ sao lại vậy chứ."
Sắc mặt Tần Kham có chút xấu hổ, quay đầu lườm Đinh Thuận.
Đinh Thuận cũng xấu hổ nhếch miệng nói nhỏ: "Hầu gia. Chuyện này thực sự không trách thuộc hạ được, ta cũng là mới biết Đường giải nguyên bị nhốt trong chiếu ngục, hơn nữa nhìn bộ dáng này... Hầu gia, Đường giải nguyên thực sự bị điên rồi."
"Câm miệng! mau thay quần áo sạch cho Đường giải nguyên. Tìm đại phu xem thương thế cho hắn..." Tần Kham dừng một chút, trầm mặc một thoáng rồi nói: "... Trọng điểm khám đầu óc của hắn."
"Vâng."
"Ngoài ra bắt hết đám phiên tử Tây Hán mỗi ngày đánh hắn ba trận cho ta, trả lại gấp mười lần gấp trăm lần! Lưu Cẩn không đáp ứng thì bảo hắn tới tìm ta. Hầu gia nói chuyện với tên thái giám chết bầm này."
"vâng."
Đường Dần nghẹn ngào ở bên cạnh thấp giọng bổ sung nói: "Cẩm Y vệ mỗi ngày cũng đánh ta ba trận."
Tần Kham làm bộ như không nghe thấy, đỡ Đường Dần ra khỏi chiếu ngục.
Đánh giết Tây Hán để báo thù cho Đường Dần thì không thành vấn đề. Lấy thuộc hạ Cẩm Y vệ của mình ra khai đao thì có chút khó xử, một bên là thuộc hạ một bên là bằng hữu, hai bên đều phải bao che khuyết điểm, Tần Hầu gia có thể làm gì bây giờ?
Ra khỏi chiếu ngục, Đường Dần một đường nói năng linh tinh, hiển nhiên ở trong lao đã chịu đả kích không nhỏ.
Đỡ Đường Dần về quan dịch ở, Tần Kham vốn muốn mời hắn tới nhà mình, kết quả Đường Dần nghe nói chủ mẫu của hầu phủ vẫn là bà nương bạo lực vóc dáng cao to kia, hơn nữa Tần Hầu gia trong ngắn hạn cũng không định đổi người, Đường Dần thất vọng nói sao cũng không chịu tới.
Đại phu bôi thuốc cho Đường Dần, về phần đầu óc của Đường tướng công thì vào thời đại này không nhìn ra được, đành phải hậm hực mà bỏ đó.
Tần Kham luôn có chút lo lắng cho vị tài tử phong lưu này, dù sao hắn là bằng hữu đầu tiên Tần Kham kết giao sau khi xuyên qua, hơn nữa thùng tiền đầu tiên Tần Hầu gia kiếm được ở thế giới này cũng toàn nhờ tài danh của Đường Dần.
Tự mình phá một chén trà cho Đường Dần, Đường Dần tới cùng vẫn là tài tử lang thang, chẳng hề bận tâm thân phận hiện giờ của Tần Kham đã khác, Tần Kham đưa chén trà cho hắn, hắn liền không chút khách khí cầm lấy uống cạn, không có ngăn cách giống như lúc trước khi hai người ở khách sạn Sơn Âm.
Hai năm nay thấy nhiều người ở trước mặt hắn khúm núm tới thở mạnh cũng không dám, hoặc là quắc mắt lườm hắn, hận không thể ăn thấm thân quan thanh lưu này, lúc này đối với với bộ dạng không hề giả vờ giả vịt của Đường Dần thì cảm thấy rất là thư thái.
Đường Dần nửa nằm ở trên giường, sau khi uống mấy ngụm trà thì buồn bã thở dài.
Tần Kham lúc này mới chắp tay hỏi: "Đường huynh, cớ sao lại tới hoàn cảnh như ngày hôm nay?"
Hai má Đường Dần run run mấy cái, thở dài: "Từ sau khi ngươi rời khỏi Sơn Âm, thời vận của Đường mỗ không được tốt, quả thực là sao chổi chiếu vào, xui xẻo đủ đường."
"Đường huynh thứ cho ta nói thẳng, trước khi ngươi gặp được ta, thời vận hình như cũng không được tốt lắm."
"Nhưng từ sau khi ngươi rời khỏi Sơn Âm, ta so với trước kia thì càng xui xẻo hơn."
"Cớ sao lại vậy?"
Đường Dần thở dài: "Còn nhớ lần cuối chúng ta gặp mặt không, vào ngày tân hôn của ngươi và thiên kim của Đỗ tri phủ ấy, sau khi ta kéo ngươi đi, nhà ngươi đuổi theo, sau đó ta hoảng hốt không phân biệt được đường xá, chủ động để cho người ta nhốt ta vào nhà tù phủ Thiệu Hưng."
Tần Kham có chút buồn cười, mím môi gật gật đầu.
Đường Dần u oán nhìn Tần Kham: "... Lúc ấy ngươi sao nhắc nhở ta, nhà tù phủ Thiệu Hưng là nhạc phụ nhà ngươi mở."
Tần Kham cố nhịn cười nói: "Đường huynh, việc này thực sự không thể trách ta, lúc ấy cũng muốn nhắc ngươi, nhưng ngươi chạy trốn nhanh quá, hơn nữa vẻ mặt rất vui mừng, lần đầu nhìn thấy có người ngồi tù mà không ngờ cao hứng như ăn tết vậy, ta là người nhân hậu, sao nhẫn tâm phá hoại tâm tình tốt của ngươi?"
Hai gò má Đường Dần lại bắt đầu run run.
Trầm mặc một lúc, Đường Dần thở dài: "Ngồi tù thì ngồi tù, còn hơn là bị phu nhân nhà ngươi đánh chết tươi giữa đường, các ngươi ngày hôm sau rời khỏi Thiệu Hưng tới kinh sư, vì sao ngươi không viết phong thư cho Đỗ tri phủ, nhạc phụ của ngươi, nói với y, trong đại lao còn có một người vô tội đang chờ được y thả."
Tần Kham giờ mới chính thức giật mình: "Ngươi bị nhốt bao lâu?"
"Không lâu, non nửa năm thôi..." Đường Dần trong cơn bi thương, ngửa mặt lên trời thở dài: "Ta giống như bị cả thiên hạ quên mất rồi ấy, trong non nửa năm ấy, trong đại lao Thiệu Hưng ngay cả một con ruồi cũng chẳng tìm thấy, đều bị ta ăn sạch. Nói với ngục tốt ta là Đường Bá Hổ, người ta sống chết không tin, cho tới khi tiên đế băng hà, tân hoàng đại xá thiên hạ, ta mới được bọn họ thả."
Tần Kham vẻ mặt ảm đạm, thở dài không nói gì.
Tên gia hỏa xui xẻo này...
Ai ngờ tiểu sử cực khổ của Đường Dầnvẫn chưa nói xong, chỉ thấy hắn tự thương cảm hồi lâu rồi lại thở dài: "Sau khi ta được thả, lập tức tìm tới Hoàng chưởng quầy của Nghiên Mặc phường xuất bản thơ của ta. Hoàng chưởng quầy cũng là người sảng khoái, lập tức đưa tiền lãi nhờ bán thơ cho ta, tổng cộng hơn hai ngàn lượng bạc."
"Chúc mừng Đường huynh được như sở nguyện, có chỗ tiền này, Đào Hoa Ổ ngươi nhìn trúng ở Tô Châu cuối cùng cũng có thể mua được rồi. Thật sự là đáng mừng..."
Đường Dần thở dài chua xót: "Chúc mừng cái gì, việc này còn có khúc chiết khác, ta đã nói với ngươi là thời vận của ta không tốt, lời này không phải là hư danh. Sau khi lấy được hai ngàn lượng bạc này, ta lập tức đi thuyền về Tô Châu, định mua Đào Hoa Ổ, lại ở Hàng Châu gặp được Chúc Doãn Minh."
Tần Kham trợn trừng mắt. Chúc Doãn Minh, biệt hiệu Chúc Chi Sơn, một trong tứ đại tài tử Giang Nam nổi danh cùng Đường Dần, trong sĩ lâm rất có thanh danh. Đường Dần nổi tiếng nhờ vẽ, còn Chúc Chi Sơn thì nổi tiếng nhờ chữ, hắn so với Đường Dần thì lớn hơn mười tuổi, tính tình cũng phong lưu không biết kềm chế như giống như Đường Dần. Có điều với tuổi của Chúc Chi Sơn hiện giờ, chỉ sợ là không làm ra được loại chuyện biến thái như vừa đi vừa cởi áo thêu hoa với tam đại tài tử còn lại.
Đường Dần thở dài: "Tình trạng của Chúc Chi Sơn lúc này cũng rất không tốt. Thi khoa khảo nhiều năm, vẫn không kiếm được nửa điểm công danh, ta lấy bán tranh mà sống, còn Chúc Chi Sơn thì nhờ bán chữ mà sống, lúc ấy khi gặp hắn, hắn so với ta còn nghèo túng hơn, chúng ta đang uống rượu ôn chuyện, vừa nói vừa ôm đầu khóc rống, chỉ hận thế đạo bất công, khiến đám học sinh hàn môn chúng ta không được đắc chí, thềm cửa quan chúng ta không thể nào bước vào được."
"Sau đó thì sao?"
Vẻ mặt Đường Dần có chút phức tạp: "Sau đó, chúng ta uống say mèm, trong mơ mơ màng màng, ta đưa cho Chúc Chi Sơn toàn bộ lượng bạc."
Tần Kham ngây người một lúc, rất trái với lương tâm khen: "Bằng hữu có nghĩa thông tài, ngươi làm tới mức này... thì cũng quá là hào sảng, ngu đệ bội phục vạn phần."
Cuối cùng cũng minh bạch lão bà của Đường Dần vì sao không ở nổi với hắn, tính tình như vậy, trừ bài vị cột gỗ ra, người sống ai có thể sống yên với hắn?
Đường Dần thở dài hồi lâu, vẻ mặt cũng có vài phần hối hận: ".... Không chỉ như vậy, ta phát hiện sau khi ta uống rượu không chỉ là khẳng khái bình thường, tặng tiền thì cũng thôi đi, ta thậm chí ở ngay tại chỗ cởi cả khố đưa cho hắn, về sau nghe điếm tiểu nhị của tiệm rượu kể lại, Chúc Chi Sơn chỉ lấy bạc, khố thì nói thế nào cũng không chịu lấy, về au hai chúng ta đánh nhau, điếm tiểu nhị ra mặt giảng hòa, Chúc Chi Sơn mới miễn cưỡng nhón hai ngón tay nhận lấy khố của ta...."
Tần Kham ngạc nhiên: "..."
Đường Dần thở dài: "Hào phóng quá phải không! Sau khi tỉnh rượu, toàn thân ta chỉ còn một bộ áo dài cũ, bên trong áo dài thì trống rỗng. Mùa đông Giang Nam.... Kỳ thật cũng hơi lạnh, đặc biệt là gió lạnh thổi qua, vạt áo dài bay lên, vừa lạnh vừa thẹn, xấu hổ vô cùng..."
Tần Kham không nghe nổi nữa rồi, có điều vẫn không nhịn được hỏi: "Chúc Chi Sơn đâu?"
"Hắn giống như có việc gấp gì đó, lúc ấy liền vội vàng rời khỏi Hàng Châu, chẳng biết đi đâu..." Đường Dần lộ ra nụ cười mê man: "Đêm đó rượu uống rất sướng, nhân sinh một tri kỷ, còn cầu gì nữa."
Tần Kham kinh ngạc nhìn chằm chằm Đường Dần hồi lâu, bỗng nhiên vẫy tay với Đinh Thuận đang kính cẩn đứng ngoài cửa.
Đinh Thuận bước nhanh vào, khom người nói: "Hầu gia có gì phân phó?"
Chỉ chỉ Đường Dần, ngữ khí Tần Kham rất bất thiện: "Tới Thái y viện mời hai vị Thái y khám cho Đường Dần."
"Hầu gia, mới rồi đại phu đã khám rồi mà? Vết thương cũng băng bó rồi, đâu còn gì trở ngại."
"Bản Hầu nói xem vết thương à? Là xem đầu óc của hắn."