Thế đạo chung quy là thứ thực tế, hôm qua Tần Kham hạ lệnh trảm sát loạn dân, có lẽ có cả lão đại Trương gia, lão tam Lý gia hàng xóm, thường ngày láng giềng thân như một nhà, nhưng mà một khi đầu óc hồ đồ trong hỗn loạn bị triều đình một đao chém chết, các láng giềng lại chẳng có ai dám ra mặt vì hắn, cho tới ngày hôm sau khi từng xe lương vào thành, các láng giềng lại hồn nhiên không để ý tới triều đình vừa giết người quen thuộc nhất bên cạnh bọn họ, chỉ cầm túi gạo kích động chạy tới cửa hàng gạo.
Lương thực, tiêu trừ sự đối lập giai cấp, cũng tiêu trừ khủng hoảng toàn thành. Thời đại này bách tính là biết đủ nhất, bọn họ không cầu cái gọi là dân chủ, không cầu nhân quyền, lại càng không cầu bất kỳ quyền lợi chính trị nào, chỉ cần được ăn no, bọn họ chính là thuận dân thiện lương nhất an phận nhất.
Hai cửa hàng gạo Trong thành vẫn như trước được người xếp hàng dài, nhưng không khí đã không còn gió thảm mưa sầu mây đen mù sương như mấy ngày trước, ngược lại là một mảng tươi cười vui vẻ, trên mặt mỗi người đều như nở hoa.
Điếm tiểu nhị mới thuê cánh tay cường tráng khiêng lương thực, từng túi từng túi chất đống trước cửa, miệng hùng hùng hổ hổ.
"Con mẹ nó! Xếp hàng đi, chẳng có phép tắc gì cả, bằng không không bán gạo đâu! Nhìn thấy quân gia hai bên không? Ai dám chen ngang, thủy hỏa côn trong tay quân gia không nhận người đâu, đám ngu dốt thiếu kiên nhẫn các ngươi, ai nói triều đình mặc kệ sự sống chết của chúng ta? Chỉ cần chờ thêm một ngày, lương thực của triều đình không phải đã phát cho sao? Ngày hôm qua các đám ngu xuẩn dám chống đối triều đình đó chết chẳng xứng đáng chút nào! Một chữ thôi, ngu."
Các Bách tính đều phát ra tiếng cười thoải mái hoặc là xấu hổ, tiếng cười chưa dứt, chưởng quầy của hai cửa hàng như đã thương lượng trước, đồng thời bước ra khỏi cửa, lớn tiếng nói: "Khâm sai Tần Hầu gia có lệnh, từ hôm nay trở đi, giá gạo Thiên Tân giảm hai thành, triều đình vẫn mở lều từ thiện ở ngoài cửa thành tây, lưu dân khất cái mỗi ngày đều có thể nhận ba bát cháo đặc, các láng giềng, thu tâm mà sống qua ngày đi, vỗ ngực hỏi lương tâm xem, triều đình đối với chúng ta có tốt không? Việc gì phải nghe Bạch Liên tà giáo kích động, đi làm cái việc rơi đầu đó? Thật là ngốc!"
"Thật à?"
"Thật tốt quá! Ông trời có mắt, hoàng ân cuồn cuộn."
Các bách tính Nghe thấy tân hoàng đăng cơ có lẽ đều không có phản ứng gì, lúc này nghe thấy giá gạo giảm lại sôi trào như năm mới vậy.
Ngược lại với sự hân hoan sôi trào của bách tính trong thành, không khí tiền đường quan nha Cẩm Y vệ lại có chút ngưng trọng.
Tần Kham mặc áo mãng bào, nhíu mày ngồi ở chủ vị, đôi môi hơi nhếch liên biểu hiện ra tâm tình không hề vui vẻ của hắn lúc này.
Lý Nhị và Thường Phượng cúi đầu đứng nghiêm trước mặt hắn không dám thở mạnh, Mưu Bân bị thương chưa lành cũng ngồi trên ghế mềm được người ta khiêng vào sảnh, mấy vị tai to mặt lớn trong hệ thống Cẩm Y vệ cơ bản đều có mặt.
"Trong loạn dân bị bắt không ngờ không có một ai là đầu mục của Bạch Liên giáo?" Tần Kham nhíu mày trầm giọng hỏi: "Người Tra tấn xác định những lời nói của bọn họ là thật chứ?"
Lý Nhị cười khổ nói: "Thuộc hạ xác định, mấy chục loạn dân bị bắt, thuộc hạ đã phái người tách ra nghiêm khắc tra hỏi, Hầu gia, đối với hình cụ của Cẩm Y vệ chúng ta, thuộc hạ vẫn rất có lòng tin, qua mấy món khai vị, bọn loạn dân này kêu cha gọi mẹ, mười tám đời tổ tông đều nói ra sạch, cha chồng ăn vụng với vợ chú em cũng khai tuốt, nhưng chỉ không thừa nhận bọn họ là đầu mục của Bạch Liên giáo, bất kể tra tấn như thế nào bọn họ cũng không khai ra được, cũng có người nhận, nhưng bảo bọn họ khai ra chuyện trong Bạch Liên giáo thì bọn họ lại một chữ cũng không nói ra được, hiển nhiên không chịu nổi thành ra phải vu oan giá hoạ, cung khai như vậy đối với chúng ta thì một chút tác dụng cũng không có."
"Chẳng lẽ ngay cả một người có liên quan với Bạch Liên giáo cũng không có?"
"Có thì cũng có, trong đó có bốn năm loạn dân thừa nhận đã vào hương đường của Bạch Liên giáo, thường ngày nhận cứu tế của Bạch Liên giáo, hơn nữa trong nhà cũng quả thật giấu bài vị của Vô sinh lão mẫu, thường xuyên lôi ra cúng bái, mấy người này rõ ràng là nhân viên bên ngoài của Bạch Liên giáo, hỏi họ chuyện bên trong thì bọn họ cũng không biết."
Tần Kham thất vọng tựa đầu vào ghế, thở dài một hơi, cười khổ nói: "Giao thủ lần này, chẳng phải là giỏ trúc múc nước công dã tràng sao? Đáng thương cho người bị kích động mà phải chết."
"Hầu gia, hôm qua đầu lĩnh trùng kích nha môn không phải là những loạn dân này, trên thực tế đi trước không ngừng kích động bách tính còn có mười người, nhưng tới khi phát sinh xung đột với Giáo úy chúng ta, trong ngõ nhỏ phía sau nha môn thuỷ vận có pháo hoa bắn ra, rồi sau đó, mười mấy tên đầu lĩnh thừa dịp loạn trốn trong đoàn người, cuối cùng không tìm được."
Tần Kham thở dài: "Mười mấy người này mới là nòng cốt chân chính của Bạch Liên giáo, đáng tiếc lại để chúng chạy thoát.... đám nghịch tặc Bạch Liên Thiên Tân này, sau lưng rốt cuộc có dạng nhân vật gì? Bản hầu thực sự rất muốn trông thấy hắn?
Lý Nhị cẩn thận nói: "Hầu gia, trong thành đã bắt đầu lương, lòng dân đã định, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Bước tiếp theo... chính là Thiên Tân tam vệ, Bạch Liên giáo gieo u ác tính trong ba vệ, phải móc nó ra, nếu không tất sinh đại loạn."
"Hầu gia, thuộc hạ đã điều tra qua rồi, ba vệ cả biên là một vạn sáu ngàn tám trăm người, mấy năm nay Thiên Tân không có chiến sự, Thát tử phía bắc không thể đánh đến đây, giặc Oa đông nam cũng không vào được vịnh Bột Hải, Thiên Tân tam vệ ăn lương thái bình nhiều năm, ba vị Chỉ huy sứ đều không thể nào sạch sẽ, cả biên hơn một vạn sáu ngàn người, thực viên lại chỉ có hơn một vạn hai ngàn người, mấy ngàn người còn lại đều bị tướng lãnh trên dưới của ba vệ ăn không lương."
Tần Kham thở dài: "Thiên hạ nào có mèo không ăn trộm, ăn không lương thì cứ ăn, hiện tại bản hầu không tính món nợ này với bọn họ, trước tiên tiêu diệt Bạch Liên giáo đã rồi tính, uy vọng trong quân của Chỉ huy sứ ba vệ như thế nào?"
Lý Nhị nghĩ nghĩ rồi nói: "Rất có uy vọng, nhưng không nhất định có thể hoàn toàn khống chế trong tay, nếu Bạch Liên giáo thẩm thấu quá sâu, vậy thì càng khó nói. Vả lại, ba vị Chỉ huy sứ có cấu kết với Bạch Liên giáo hay không, có một lòng với triều đình hay không, thực sự là không thể nói chính xác được."
Tần Kham ngồi trên ghế tới xuất thần, không biết đang gì, Lý Nhị và Thường Phượng nín thở, rụt rè nhìn hắn.
Thật lâu sau, Tần Kham chậm rãi hỏi: "Chỉ huy sứ của ba vệ đều có nhi tử chứ?"
"Vâng."
Tần Kham nhíu mày trầm ngâm, lẩm bẩm: "Ngươi nói thử xem.... Nếu phái người ném hết nhi tử của ba vị Chỉ huy sứ xuống giếng, sau đó nói với Chỉ huy sứ là Bạch Liên giáo làm, xin bọn họ nén bi thương thuận biến, như vậy ba vị Chỉ huy sứ có cùng chung mối thù với chúng ta hay không?"
"Hầu gia! Cân nhắc kỹ đã."