Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 420: Bạch Liên đặc sứ




Tết Nguyên Tiêu đã qua, nhưng vẫn chưa tới mùa xuân về hoa nở, trời đất lạnh căm căm, tuyết lớn rơi mấy ngày liền không dừng, trong thành ngoài thành là một mảng trắng xóa, sinh khí khó tìm.

Ngoài thành Thiên Tân. Một chiếc xe ngựa lẳng lặng xuống quan đạo, rẽ trái đi chậm hơn mười dặm, vào trong một nông trang bình thường ở ngoại ô.

Trong rừng cây ngoài Nông trang bóng người lay động, không khí sâm nghiêm, tựa hồ có vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa này.

Xe ngựa cũng không cố kỵ, cứ vào đi thẳng vào, lái tới trước rào chắn của nông trang, xa phu vung tay, đánh một roi ngựa thật vang, xe ngựa lập tức dừng lại.

Xa phu là một hán tử là, quần áo cũ nát, mũ nỉ trên đầu đã tích một lớp tuyết thật dầy, như không nhìn thấy ánh đao và bóng người lấp loáng trong nông trang, xa phu đứng te càng xe quát vào bên trong: "Tuyết lớn phủ đường, lữ nhân mệt mỏi, hương thân bên trong có nguyện cho xin bát nước ấm không?"

Nói xong cũng chẳng buồn để ý tới không khí cảnh giới càng lúc càng ngưng trọng trong nhà, xa phu xoay người vén màn xe, mặc người mặc cẩm bào hào hoa, đầu đội mũ da rái cá, trông như thương hành lộ mặt, rõ ràng chính là Mã Tứ ở kinh sư bị Tây Hán bắt.

Mã Tứ đã không còn bộ dạng thê thảm như khi ở trong đại lao Tây Hán, bộ dạng như gia nô ở trước mặt Lưu Cẩn cũng không còn thấy đâu nữa, lúc này nụ cười của hắn đầy hòa khí, quần áo đẹp đẽ đắt tiền, đầy đủ khí phái thương nhân.

Tình hình giương cung bạt kiếm trong Nông trang đập vào mắt, Mã Tứ cười ha ha: "Địa phương tốt, Hồng Dương Nữ luyện các huynh đệ của hương đường Thiên Tân không tồi."

Không khí ngưng trọng Bên trong trang lập tức dừng hẳn.

Khi Đường Tử Hòa nghe tin rời nông trang tới quan nha, đã là sau hai canh giờ.

Bước vào nông trang. Đường Tử Hòa liền thấy Mã Tứ vẻ mặt tươi cười đứng trước hàng rào, tay đút trong ống tay áo, ánh mắt quan sát nàng ta thỉnh thoảng lại lấp lánh tinh quang.

Thấy bộ dạng tuyệt sắc khuynh thành của Đường Tử Hòa, Mã Tứ hai mắt không khỏi sáng ngời, lộ ra thần sắc thèm thuồng, lại không biết nghĩ tới gì, có chút tiếc hận thở dài, ánh sáng trong mắt tắt hẳn.

Đường Tử Hòa thầm cười lạnh, ôm quyền với Mã Tứ: "Giáo sứ đã đến, Hồng Dương Nữ không thể tiếp đón từ xa. Xin thứ tội."

Mã Tứ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không sao không sao. Bản sứ xuất phát từ phủ Kế châu, một đường đi về phía nam, qua kinh sư liền phát hiện triều đình tra bắt Bạch Liên giáo chúng ta rất nghiêm, thỉnh thoảng còn nhìn thấy có huynh đệ trong giáo bị quan phủ vây bắt. Hồng Dương Nữ không ra nghênh đón cũng là do tình thế bức bách. Bản sứ sao lại đi trách tội."

Đường Tử Hòa nghe vậy mày nhíu lại.

Mã Tứ trong lời nói còn có ý khác. Bên ngoài nghe thì thông tình đạt lý, n kì thực đang ám chỉ nàng ta phát triển Bạch Liên giáo bất lực, chọc cho quan phủ bỏ ra nhiều công sức để ra bắt, làm Tổn thất tới lực lượng của Bạch Liên.

Câu đầu tiên đã giấu đao che kiếm, hiển nhiên là lai giả bất thiện.

Đường Tử Hòa nén giận, làm như nghe không hiểu, nói: "Giáo sứ đã tới, vậy mời giáo sứ dẫn chúng ta thăng hương đường, bái Vô sinh lão mẫu."

Mã Tứ cười nói: "Tất nhiên rồi."

Cửa nông trang đóng chặt, mấy chục phần tử nòng cốt của Thiên Tân thỉnh tượng thần của Vô sinh lão mẫu, dưới sự dẫn dắt của Mã Tứ, mọi người thành kính quỳ lạy, sau khi niệm hết một bộ kinh văn thì đứng dậy.

Vị trí ngồi trong sảnh có biến hóa, chủ vị đã không còn thuộc về Đường Tử Hòa, Mã Tứ không chút khách khí ngồi trên, Đường Tử Hòa ngồi bên cạnh, đám nòng cốt trong giáo như Cát lão ngũ thì chia ra ngồi xung quanh.

Mọi người cũng không có điều kiện để chú trọng nghi thức xã giao như trong quan trường Minh đình, một cái bát sứ bỏ sẵn vụn trà rồi đổ nước sôi lên, tiện để đãi khách.

Mã Tứ cũng không hiềm khí, cầm bát lên thổi mấy hơi cho bớt nóng rồi nhấp một ngụm.

Uống trà xong, Mã Tứ đi thẳng vào chủ đề: "Hồng Dương Nữ, bản sứ phụng lệnh tổng đàn tới Thiên Tân, thay tổng đàn hỏi ngươi một câu."

" Giáo sứ cứ nói."

Vẻ mặt Mã Tứ nghiêm lại, nhìn chằm chằm Đường Tử Hòa rồi gằn từng chữ: "Thiên Tân tam vệ đã có mấy nghìn người vào Bạch Liên giáo, chính là lúc đã nắm chắc thắng lợi trong tay, tổng đàn hỏi ngươi, khi nào thì khởi sự?"

Đường Tử Hòa thản nhiên nói: "Thời cơ chưa tới."

"Hồng Dương Nữ cảm thấy như thế nào mới được tính là thời cơ đã tới."

"Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, ba cái đều không thể thiếu. Thiên thời thì hiện giờ hoàng đế Minh đình ngu ngốc, không để ý tới chính sự, mù quáng tin tưởng gian hoạn Lưu Cẩn, quốc sự trong ngoài tất cả đều được quyết bởi quyền gian, triều đình thiên hạ chướng khí mù mịt, thế nhưng phục hưng thịnh thế m hoàng đế Hoằng Trị và rất nhiều danh thần bỏ gần hai mươi năm để gây dựng, chỉ với Thiên Tân tam vệ và mấy vạn giáo chúng Bắc Trực Đãi là có thể lật đổ được sao? Còn địa lợi, Thiên Tân cách kinh sư hơn hai trăm dặm, sáng đi chiều đến, có thể đánh thẳng tới hoàng đình, thế nhưng cũng phải nghĩ, kinh sư cách Thiên Tân cũng chỉ hơn hai trăm dặm, Thiên Tân nếu phản, đại quân triều đình cũng sáng đi chiều đến, nháy mắt cái là diệt được. Còn nhân hòa..."

Đường Tử Hòa cười khổ mấy tiếng, nói: "Triều đình chung quy vẫn là chính thống, Bạch Liên vẫn là giặc cỏ, bách tính sẽ công nhận ai? Hiện giờ trong thành có một khâm sai lợi hại tới, phát gạo phát lương mở lều từ thiện, vung tay một cái là bỏ mười vạn lượng bạc khao quân, bách tính quân dân đều nhận ơn này, thế hắn đang lên, còn ta đang nghĩ cách vãn hồi thế cục, nếu nói nhân hòa, giờ đã không thể bằng xưa, triều đình tận sức phủ ơn, Bạch Liên giáo đã không còn chiếm được ưu thế lớn...."

Mã Tứ cau mày, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Nói như thế, hương đường Thiên Tân Bạch Liên nước sông ngày một rút xuống, càng lúc càng suy tàn? Mấy vị trưởng lão của Tổng đàn đều chờ Hồng Dương Nữ giơ cao tín hỏa, khởi xướng chiến tranh chính nghĩa. Phóng mắt trong cảnh nội Minh đình, chỉ có hương đường Thiên Tân của ngươi là thế tốt nhất, hiện giờ nghe cách nói của ngươi, tựa hồ sẽ chẳng bao giờ khởi sự được?"

Đường Tử Hòa mặt không biểu tình nói: "Đợi đuổi được khâm sai Minh đình đi rồi, lại âm thầm tích tụ dân tâm quân tâm, chờ đợi cơ hội triều đình kinh sư có nội loạn, khi đó khởi sự thì nắm chắc so với hiện tại hơn."

"Có thể quản lý hương đường Thiên Tân thành phát triển tới mức này, Hồng Dương Nữ chắc không phải là người nhát gan sợ phiền phức."

Đường Tử Hòa không mềm không cứng đốp lại: "Hương đường Thiên Tân có thể có ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ sự cẩn thận của ta."

Mã Tứ biến sắc, hừ mạnh: "Hồng Dương Nữ, ngươi không biết là ngươi có cái hiềm cố ý đùn đẩy sao? Bạch Liên giáo ở Thiên Tân phát triển mấy năm, thanh thế dần lớn mạnh, tổng đàn năm lần bảy lượt ra lệnh cho ngươi khởi sự, ngươi lại luôn mượn cớ trì hoãn, hiện giờ triều đình sai khâm sai họ Tần tới, hương đường Thiên Tân tức thì bị chèn ép, Hồng Dương Nữ lấy gì để dạy ta?"