Hai chữ "Đáng chết" từ miệng Tần Kham thốt ra, mang theo một cỗ sát ý lạnh lẽo, ngay cả nữ tử trải qua bao sóng gió như Đường Tử Hòa cũng không khỏi khẽ run.
Thân phận quyết định phân lượng, với thân phận của Tần Kham nói ra hai chữ này, không nghi ngờ gì nữa phân lượng rất trầm trọng.
Bình tĩnh nhìn bóng dáng của Tần Kham, Đường Tử Hòa bỗng nhiên có chút thất thần.
Tương lai có lẽ sẽ có một ngày, theo một tiếng ra lệnh của hắn, thuộc hạ như lang như hổ của hắn sẽ một đao chặt bỏ cái đầu của nàng ta.
Nhìn vẻ cứng rắn trên khuôn mặt của Tần Kham lúc này, nàng ta biết, mình đã thành người phải giết trong lòng Tần Kham.
Cười Chua sót, hốc mắt Đường Tử Hòa ửng đỏ, không biết là bởi vì lời nói vô tình của Tần Kham hay là bởi vì những bách tính vô tội đã chết vì nàng ta.
Một tướng công thành vạn cốt khô, từ xưa tới nay, người muốn thành nghiệp lớn có mấy ai chưa từng giết kẻ vô tội? Những vong hồn lót dưới đế giầy của người thành công, mấy ai thực sự là đáng chế? Hắn đã là Hầu gia trên vạn vạn người, vì sao lại không nhìn thấu điểm này?
Đường Tử Hòa muốn cười, lại phát hiện mình không có tư cách để cười, hắn khác với những quan viên khác, hắn sát phạt quyết đoán hai tay dính máu, trong lòng lại cất chứa một quả nhân tâm, giống phật, cúi người thương xót nhìn chúng sinh.
Nếu... Các quan viên đại thần Minh đình đều giống như hắn, mình, còn có thể có tín niệm để lật đổ Minh đình hay không?
Đáng tiếc... Thiên hạ Minh đình chỉ có một Tần Kham.
May mắn chỉ có một Tần Kham.
Đường Tử Hòa đứng sau lưng Tần Kham, một lần nữa nắm chặt quyền đầu, sinh ra một cỗ hùng tâm so với nam nhân còn sôi sục hơn.
Tương lai nghiệp lớn nếu thành, bổn cô nương tất sẽ làm theo Hoàng đế Tắc Thiên thời Đường, đối nam dựa bắc làm vương. Còn Tần Hầu gia ngươi, ngoan ngoãn vào hoàng cung của trẫm đi.
Suy nghĩ hoang đường này vừa hiện ra, Đường Tử Hòa không nhịn được che miệng cười khẽ, mặt đỏ như ánh nắng chiều, tình cảnh tiếp theo lại ngượng ngùng nghĩ tiếp.
Tiếng hét hò và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài đan lại với nhau, mà trong viện của quan nha, nụ cười của Đường Tử Hòa trong thanh âm bi thảm này lại quyến rũ yêu dị quỷ.
Sau thời gian hai nén hương, tiếng ồn ào bên ngoài cuối cùng càng lúc càng nhỏ, cảm xúc của Tần Kham cũng càng lúc càng thấp.
Tương lai trong sách sử chỉ sợ sẽ vô tình thêm một nét, Tần Kham, tay sai triều đình, đại biểu cho giai cấp quý tộc địa vào ngày nào tháng nào sai Cẩm Y vệ động thủ, tàn khốc trấn áp khởi nghĩa nông dân oanh oanh liệt liệt địa phương, hai tay nhuốm máu tươi của nhân dân lao động, có lẽ trong khu vườn mà hắn đứng lúc này sẽ dựng một pho tượng Tần Kham đang quỳ để du khách lui tới thóa mạ khinh bỉ.
Mà Bạch Liên giáo qua mấy trăm năm, chỉ sợ sẽ được miêu tả thành hình tượng chính diện thay trời hành đạo, trừ bạo giúp kẻ yếu, trắng đen đúng sai trong đây, hậu nhân làm sao mà biết được.
Một Giáo úy vội vàng chạy vào hậu viện, quỳ một gối lớn tiếng nói: "Hầu gia, loạn trong thành đã định, loạn dân bị bắt mấy chục người, bị bắn chết tại chỗ hơn hai trăm người, tuân theo phân phó của Hầu gia, Cẩm Y vệ và tướng sĩ của dũng sĩ doanh không đụng gì tới bách tính không cầm gậy gộc binh khí, đã nghiêm lệnh cho họ ai về nhà nấy, nếu không sẽ luận xử như nghịch tặc."
Tần Kham lúc này cuối cùng cũng yên tâm, thở phào.
Hơn hai trăm người bị bắn chết, không tạo thành đại khai sát giới đối với bách tính trong thành, Lý Nhị và Thường Phượng xem như đã khống chế tình thế rất tốt.
Đường Tử Hòa cúi đầu, mặt không biểu tình, nghe thấy Giáo úy nói bị bắt bị giết nhiều người như vậy, cũng không thấy trên mặt nàng ta có chút ba động nào, lúc này nàng ta đã khôi phục lại bộ dạng thần y lạnh lùng trước kia.
Khoanh tay đứng trong sân nhìn mấy đóa mai vàng trong sân, Tần Kham lạnh lùng nói: "Toàn thành giới nghiêm ngay trong ngày, ai dám ra ngoài bắt hết, lệnh cho dũng sĩ doanh luân phiên tuần tra trong thành, Cẩm Y vệ cũng bắt đầu tuần, sau đại loạn tất có đạo chích bỏ đá xuống giếng, loạn thế phải dùng trọng điển, từ hôm nay, trong thành nếu có kẻ ăn cắp cướp bóc, tất cả lôi ra chợ tây chém để cảnh tỉnh đám lưu manh rục rịch muốn trộm cướp."
"Vâng."
Nghĩ nghĩ, Tần Kham lại nói: "Bảo Lý Nhị trông chừng loạn dân đã bắt được cho kỹ, phái hành gia tra tấn trong vệ thẩm tra nghiêm khắc, đừng bỏ xót bất kỳ một Bạch Liên giáo đồ nào trong loạn dân, nhất định phải moi ra được gì đó hữu dụng từ trong miệng chúng."
"Vâng."
Giáo úy ôm quyền vội vàng rời đi, Tần Kham thở hắt ra một hơi.
Loạn dân bị bắt rồi, tình thế đã bình ổn, ngọn nguồn căn bản tạo thành bạo loạn lần này - lương thực, cũng nên gặt hái rồi.
Bách tính là quần thể dễ biết đủ nhất, cho họ ăn no rồi, chuyện gì cũng dễ nói, nếu để cho họ thật sự đói bụng, trấn áp của triều đình hôm nay chỉ sợ sẽ thực sự chôn xuống một mầm họa, tương lai ngày nào đó Bạch Liên giáo lại lên cao hô to, nhiễu loạn khi đó tuyệt đối sẽ không chỉ với quy mô nhỏ như hôm nay.
Lịch triều lịch đại trị quốc, lương thực thủy chung là mấu chốt để thống trị bách tính, thành cũng ở lương thực, bại cũng ở lương thực.
Tâm tình của Tần Kham cuối cùng cũng buông lỏng, trên mặt cũng dần dần xuất hiện nụ cười, xoay người nhìn thấy Đường Tử Hòa đang đứng sau lưng hắn, Tần Kham vẫy tay với nàng ta, cười nói: "Nào, Đường cô nương, giúp bản hầu sinh nhi tử béo tròn nào."
Đường Tử Hòa ngẩn ra, tiếp theo thì vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt đỏ bừng: "Hầu gia, dân nữ không phải loại người như ngươi nghĩ."
Tần Kham cũng ngây ra một lúc rồi từ từ nói: "Bản hầu cũng không phải loại người như ngươi tưởng tượng, chỉ chẳng qua là muốn ngươi bắt mạch cho ta, kê phương thuốc có thể sinh nhi tử, Đường cô nương, ngươi nghĩ đi đâu vậy?"
Mặt Đường Tử Hòa dần dần đỏ tới biến thành tím: "Kê... kê thuốc?"
Tần Kham bỗng nhiên cười cười khen nàng ta: ".... Có điều bản hầu rất thích tà niệm của ngươi, ngươi có thể tiếp tục duy trì."
Đường Tử Hòa không nói gì, trong kẽ ngón tay kẹp mấy cây ngân châm quơ quơ về phía hắn.
Tần Kham lập tức rất sáng suốt lựa chọn câm miệng.
Thích tiêu diệt Bạch Liên, thích đùa giỡn con gái, càng thích nhi tử hơn, Tần hầu gia nói thay cho bản thân.
Hai ngàn thạch gạo được Tần Kham và Trần Hùng trước đó cắt lại từng xe từng xe được quân sĩ vận vào thành, quan thương và hai cửa hàng gạo đã trống rỗng trong thành trong một ngày lại đầy lương.
Sau khi bạo loạn thành Thiên Tân bị triều đình dùng tư thái cường ngạnh không thương lượng không nương tay trấn áp một cách đầy máu tanh, triều đình cuối cùng cũng bày ra cam lâm, ân trạch toàn thành.
Các giáp lý bảo trong thành khua chiêng gõ trống tuyên truyền, tin tức trong thành đã có không chân mà tự chạy, toàn thành đều biết.
Vô số bách tính hân hoan nhảy nhót, đồng thời, không khỏi thầm cảm thấy may mắn vì mình hôm qua không theo đám gia hỏa đáng chém ngàn đao đó tạo phản, nếu không mình lúc này chẳng phải cũng đã bị chặt đầu treo ở cửa thành thị chúng, hoặc là bị nhốt vào đại lao rồi bị Cẩm Y vệ nghiêm hình tra tấn rồi ư, không phải nghịch tặc cũng sẽ gán cho ngươi tội danh nghịch tặc, dám tạo phản triều đình thì nhất định phải trả giá đắt.