Hung hăng cắn chặt răng, Tần Kham đứng bật dậy: "Truyền lệnh, một ngàn Cẩm y Giáo úy và nha môn thuỷ vận trước tiên bày trận, bắn một trăm cỗ kình nỗ ra, kẻ nào cả gan bước lên trước một bước thì bắn chết tại chỗ."
"Vâng."
"Mấy loạn dân kích động gây sự các ngươi phải nhớ, nhất định phải bắt sống chúng, những người này tất là nòng cốt của Bạch Liên giáo, bản hầu muốn người sống."
"Vâng."
"Truyền dũng sĩ doanh vào thành, tiếp quản phòng bị Thiên Tân, khóa bốn cửa thành, không cho phép bất kỳ ai ra vào, cắt một ngàn tướng sĩ của dũng sĩ doanh và hai trăm quân sĩ của điểu thương đội đi đến bến tàu, dân phu trên bến tàu nếu có dị động, đánh chết luôn."
"Vâng."
Liên tiếp ra mệnh lệnh, vô số tính mạng đã được quyết định sinh tử trong những chữ thoát ra khỏi kẽ răng của Tần Kham.
Lý Nhị và Thường Phượng đằng đằng sát khí lĩnh mệnh mà đi, Tần Kham khoanh tay đứng ở tiền đường, bình tĩnh nhìn tuyết rơi.
Phía sau giống như từ nơi xa xôi truyên tới tiếng thở dài.
"Giang sơn và bách tính ở trong lòng Hầu gia bên nào nặng bên nào nhẹ, dân nữ thực sự rất muốn biết đáp án..."
Tần Kham cười nhạt: "Bách tính cầm binh khí gậy gộc đã không còn là bách tính, mà là loạn dân, Đường cô nương, ngươi vẫn không biết đáp án của ta... Có điều vấn đề ta hỏi ngươi, ta có thể cho ngươi một đề nghị, nếu một bệnh nhân mắc bệnh nan y và một bệnh nhân có thể cứu được đồng thời ở trước mặt ngươi, ta nếu là ngươi, nhất định sẽ lựa chọn người có thể cứu sống..."
Đường Tử Hòa cắn chặt môi dưới, đôi môi đỏ mỏng manh tựa hồ bị cắn tới rỉ máu.
"người bị bệnh nan y kia đáng chết ư?"
Tần Kham thở dài: "Phật độ người có duyên, Đường cô nương, người mắc bệnh nan y chính là vô duyên, vô duyên thì còn cứu làm gì cho phí công? Bách tính Bên ngoài, chỉ cần bọn họ không cầm gậy gộc binh khí, bọn họ có thể giữ được mạng sống, người không cầm gậy gộc, cũng chính là người có duyên."
Tần Kham không phải phật, lại càng không muốn làm đồ tể, trong cuộc bạo lạn này, hắn chỉ hy vọng người có duyên càng nhiều càng tốt.
Trong thành Thiên Tân khắp nơi nổi lửa, cả thành đều nghe thấy tiếng gào khóc.
Cửa lớn của nha môn Thuỷ vận đóng chặt, te quảng trường trước cửa, một ngàn Cẩm y Giáo úy bày trận chờ địch, phía trước còn có một trăm nhân thủ cầm kình nỗ, lẳng lặng nhìn về cuối đường, giữa và hai bên quảng trường đã được các Giáo úy đốt ba đống lửa lớn, ảnh lửa làm tuyết trắng trên quảng trường càng nổi hơn, trắng và đó hòa vào nhau, trân tuyết rõ ràng, nhất niệm thiên đường, nhất niệm địa ngục.
Từ xa truyền đến tiếng động ầm ĩ, tiếng hò hét chửi rủa càng lúc càng gần.
Hơn mười hán tử đầu lĩnh hoặc to cao hoặc gầy yếu, phía sau bọn họ là hơn trăm nam tử cầm gậy gộc, phía sau những người này là một đám bách tính tay không tấc sắt mù quáng đi theo, chừng hơn một ngàn người.
Đoàn người chậm rãi tiến rr nha môn thuỷ vận.
Ba đống lửa cháy rực trên quảng trường trước Nha môn ập vào mắt, ánh lửa chói mắt càng kích thích sự cuồng bạo của mọi người. Tay phải của hán tử Đầu lĩnh bỗng nhiên giơ lên cao, một hòn đá rời tay bay ra, ném tới các Giáo úy đang xếp trận chờ đợi.
Bốp một tiếng, một Giáo úy bất hạnh bị ném trúng đầu, lập tức máy chả đầy mặt ngất lịm.
Lý Nhị và Thường Phượng án đao mà đứng, thấy cảnh này thì không khỏi tức giận.
Cẩm Y vệ có lẽ cố kỵ Tây Hán, hoặc là cố kỵ dư luận của thư sinh sĩ tử dân gian, cố kỵ nho sĩ hoặc là đại thần, nhưng bọn họ chưa bao giờ cố kỵ bách tính bình dân, hiện giờ không ngờ bị bách tính bắt nạt tới mức này, đanh chính là lần phá lệ đầu tiên.
Nhớ kỹ lời dặn của Tần Kham, Lý Nhị mắt đỏ ngầu án đao tiến lên một bước, cao giọng hét to: "Bách tính Phía trước dừng lại! Chớ bị Bạch Liên tà giáo xúi giục, giết quan tạo phản là tội lớn tru di cửu tộc, gan của các ngươi to tới vậy cơ à? Buông gậy gộc lui về phía sau, bản quan tha tội cho các ngươi, nếu không, loạn tên bắn chết! Con cháu đời sau vĩnh viễn là tiện dân."
Hơn mười hán tử Đầu lĩnh cười lạnh, một người trong đó xoay người quát to: "Các ngươi đừng tin lời nói của cẩu quan và triều đình! Loạn Hôm nay nếu như dừng tay, triều đình ngày sau tất sẽ truy cứu, xét nhà diệt tộc đã là chắc chắn rồi, nếu cứ quyết chí tiến lên đập nha môn. Nói không chừng còn có đường sống, chẳng phải đã nghe "pháp luật không phạt được số đông' sao? Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi! Trong thành không có lương thực, quan phủ lại hủ bại, chúng ta vốn đã không còn đường sống. Nếu không gây ra động tĩnh lớn thì triều đình sao lo tới sự sống chết của chúng ta?"
Một tiếng kích động này khiến cho bách tính vốn đang có chút do dự lập tức hạ quyết tâm, dồn hết dũng khí tới gần các Giáo úy đang liệt trận.
Các bách tính mù quáng đi theo phía sau lại có không ít người biến sắc, rất nhiều người phát hiện mình mơ hồ đi theo đội ngũ, lại vốn là một đại họa xét nhà diệt tộc. Thế là rất nhanh gần một trăm bách tính đi sau cùng thừa dịp phía trước không chú ý, lặng lẽ xoay người bỏ trốn.
Lý Nhị và Thường Phượng nắm chặt chuôi đao đeo ở thắt lưng, mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm đám người càng lúc càng gần, cho tới lúc này bọn họ vẫn không hạ lệnh công kích.
Hai người là bộ hạ đi theo Tần Kham từ lúc ở Nam Kinh, bọn họ biết rõ tính cách của Tần Kham, tuy nói Hầu gia hết lừa thái giám lại lừa đại thần. Thậm chí ngay cả Vương gia cũng từng lừa, nhưng Hầu gia cho tới bây giờ chưa hề từng làm một chuyện nào hại dân chúng. Chuyện Hầu gia không thích làm, bọn họ cũng không muốn làm.
Nhưng mà, lúc này, chung quy vẫn phải lựa chọn.
Hai bên càng lúc càng gần nhau, lúc hết sức căng thẳng thì ngõ nhỏ phía sau nha môn thuỷ vận, pháo hoa bỗng nhiên mang theo tiếng xé gió vút lên. Tiếp theo thì nở ra một đóa hoa khói trên bầu trời.
Lý Nhị và Thường Phượng nhìn thấy đóa hoa bạch liên (sen trắng) này nổ giữa không trung thì thấy không ổn, vội vàng phân phó Giáo úy nhào vào trong ngõ nhỏ tìm người phóng pháo.
Hơn mười hán tử dẫn bách tính áp sát Cẩm y Giáo úy trao đổi ánh mắt với nhau rồi cuối cùng giơ cao hai tay hét lớn: "Chúng ta liều mạng với cùng quan phủ."
Giống như tín hiệu khởi xướng tấn công, hơn một ngàn người như thủy triều lao tới quảng trường, te quảng trường to như vậy, một dòng nước lũ màu đen chảy về phía các Giáo úy.
Trong đám người Hỗn loạn, hơn mười hán tử dẫn đầu vừa rồi bỗng nhiên đi chậm lại, để mặc các bách tính xông về phía quan binh, còn bọn họ thì lặng lẽ rùn gnười xuống, trong nháy mắt, từ trong đám người đã không còn thấy bóng dáng của họ.
Nhìn loạn dân càng lúc càng áp sát, Lý Nhị thở dài lẩm bẩm nói: "Hầu gia, chúng ta đã hết sức rồi."
Thường Phượng rút đao ra, mắt đầy sát ý hét to: "Phóng nỏ tiễn! Phàm là người cầm gậy gộc binh khí thì bắn chết ngay tại chỗ."
Vù vù vù!
Một trận mưa tên đầy trời, hơn trăm loạn dân dẫn đầu giơ cao gậy gộc lập tức ngã xuống hơn nửa.
Lý Nhị cũng rút đao ra, quát: "Cẩm Y vệ bắt giặt, ai không liên quan giải tán, ai theo giặc phải chết."
Nói xong, năm trăm Cẩm y Giáo úy bước ra khỏi hàng, đi theo Lý Nhị xông tới loạn dân.
"Triều đình giết người rồi! Triều đình giết bách tính bình dân rồi! Là cẩu quan họ Tần hạ lệnh, hắn không coi bách tính chúng ta là người." Một câu kích động đầy dụng tâm vang lên rất rõ ràng trong những tiếng kêu gào.
Ánh đao lướt qua, máu tươi văng nămbước, tiếng hét thảm vang lên khắp nơi.
Ngồi trong quan nha, bên tai nghe tiếng chém giết và tiếng kêu thảm thiết kịch liệt từ ngoài nha môn ngoại truyền, Tần Kham mặt không biểu tình, ánh mắt vô thần nhìn chăm chú bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
Đường Tử Hòa từ nội viện lặng lẽ đi ra, trên mặt nàng ta hơi ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, thấy Tần Kham đứng bất động trong viện, Đường Tử Hòa hít sâu mấy hơi!" Điều hoà hơi thở đang dồn dập, sau đó đi đến phía sau Tần Kham.
"Hầu gia..." Đường Tử Hòa gọi khẽ.
Tần Kham xoay người, cười nói: "Đường cô nương khí tức hỗn loạn, định chạy đi đâu vậy?"
Đường Tử Hòa gượng cười nói: "Bên ngoài rất, dân nữ vừa rồi từ cửa sau ra ngoài nhìn lén mấy lần, Hầu gia, ngài ra lệnh một tiếng, bên ngoài đã có rất nhiều bách tính phải chết."
Tần Kham cắt ngang lời nói của nàng ta: "Kẻ chết không phải là bách tính, mà là loạn dân, ta nói rồi, người trong tay không cầm binh khí mới tính là bách tính, kẻ cầm binh khí chính là loạn dân, loạn dân là đối tượng triều đình phải tiêu diệt, không thể nương tay."
"Nhưng những loạn dân này một canh giờ trước cũng là bách tính an phận." Đường Tử Hòa nhìn chằm chằm Tần Kham, ánh mắt rất phức tạp, có hận, cũng có mê mang.
Tần Kham thản nhiên nói: "Cho nên món nợ này không thể tính lên đầu ta, mà nên tính lên đầu Bạch Liên giáo. Những bách tính vốn an phận này bị Bạch Liên giáo châm ngòi kích động, mê hoặc bọn họ đi chết, triều đình tiêu diệt bọn họ thì mất thanh danh, Bạch Liên giáo thì ở giữa lôi kéo dân tâm. Đường cô nương, độc thủ ở phía sau xúi giục kích động bách tính biến thành loạn dân mới là tội nhân, mới là hung thủ giết người chân chính, hắn, đáng chết."