Tâm tình muốn khiến Lưu Cẩn chết là tồn tại khách quan, cũng giống như Lưu Cẩn lúc nào cũng nghĩ xem làm thế nào để giết chết Tần Kham, hai người có thể nói là cùng chung chí hướng, cùng chung mục tiêu.
Kỳ quái là, Tần Kham không điểm danh gọi họ, nhưng Đường Tử Hòa nghe cái hiểu ngay.
" Thái giám chết bầm Hầu gia nói chẳng lẽ là nội tướng Đại Minh hiện giờ, ti lễ giám chưởng ấn Lưu Cẩn? Hầu gia và hắn... có hiềm khích?"
Trong mắt Tần Kham hiện lên một tia dị sắc, nhìn nàng ta với vẻ hơi ngạc nhiên.
Mặt Đường Tử Hòa rất sạch, trắng nõn không tỳ vết, khi hỏi những lời này mặt nàng ta ghé lại rất gần, mùi thơm cơ thể của một xử nữ lọt vào mũi Tần Kham, hương vị rất thoải mái.
"Đường cô nương là thần y nổi danh toàn thành, không ngờ cũng quan tâm tới việc triều đình?" Tần Kham hơi có hứng thú nhìn chằm chằm nàng ta.
Đường Tử Hòa cười cười, từ tốn nói: "Ở chốn giang hồ thì không thể hỏi chuyện triều đình trên cao à? Dân nữ vọng vấn quốc sự, Hầu gia liệu có bắt dân nữ vào chiếu ngục trị tội hay không?"
Tần Kham lắc đầu cười nói: "Bản hầu sao lại không giảng đạo lý như vậy chứ, người trong thiên hạ hỏi chuyện thiên hạ là bổn phận nên làm, bản hầu chỉ thấy lạ, một thiếu nữ hành y tế thế, không ngờ cũng có vài phần hiểu biết về triều đình, trừ những thư sinh chỉ thích múa mép khua môi kì thực chẳng hay biết gì, những năm này bách tính chịu hỏi quốc sự thực sự là không nhiều lắm."
Đường Tử Hòa cười nói: "Ngô Tằng người Tống từng soạn "năm cải trai mạn lục" có viết: Danh thần triều Tống Phạm Trọng Yêm Văn Chính công một ngày đi chùa xin quẻ, cầu ngày sau có thể làm Tể tướng, thẻ viết: Không thể. Thế là Văn Chính công lại xin một quẻ nữa, nguyện làm một lương y hành tẩu thiên hạ, hải hữu đều tò mò không thôi, người bình thường bái phật xin quẻ, toàn là cầu quan cao lộ hậu, chí kém một chút thì cũng xin được phú giáp một phương, cớ sao Phạm Trọng Yêm lại nguyên làm thầy thuốc, Văn Chính Công cười nói: Cổ nhân từng viết, thường thiện dụng nhân, cố vô khí nhân. Thường thiện dụng vật, cố vô khí vật. Đại trượng phu có tài học sinh ra trên thế gian, nếu không thể phụ tá minh quân thống trị thiên hạ, thi triển khát vọng trong lòng thì cũng nên làm một lương y giúp đỡ vạn dân, trên thì có thể chữa tật của quân thân, dưới thì có thể cứu ách của kẻ nghèo, giữa thì có thể giữ thân sống lâu, cái này gọi là 'Không làm được lương tướng thì nguyện làm lương y'.
Nghe xong trường thoại này, Tần Kham kinh ngạc mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Đường Tử Hòa.
Cổ nhân khi nói chuyện với hảo hữu thường quen hỏi chí hướng đối phương như thế nào, cái này gọi là quân tử chi giao, trước hỏi chí hương. Cùng chung chí hướng thì làm hảo hữu một đời, không rời không bỏ, nếu chí hướng bất đồng thì mỉm cười chắp tay, không qua lại nữa.
Lúc này Đường Tử Hòa nói những lời này, rõ ràng là đang giải thích con gái như nàng ta vì sao lại hỏi quốc sự. Kỳ thực Tần Kham lại nghe ra tráng chí ngút trời trong những lời này.
Chí khí không giới hạn ở tu mi.
"Đường cô nương nguyện làm lương y, hay là nguyện làm lương tướng?"
Đường Tử Hòa giật nảy mình, chợt phát hiện mình nói quá nhiều, gượng cười nói: "Dân nữ tất nhiên nguyện làm lương y, ta là thân nữ nhi, nếu nguyện làm lương tướng, các sĩ tử thần công thiên hạ chịu đáp ứng sao? Lời này của Hầu gia thực sự là nực cười."
Mắt chớp chớp mấy cái. Đường Tử Hòa rất tự nhiên di dời đề tài: "Hầu gia vẫn chưa trả lời câu hỏi của dân nữ, ngươi muốn thần không biết quỷ không hay biến một thái giám chết bầm thành thái giám chết bầm thực sự. Vị thái giám chết bầm bất hạnh bị Hầu gia nhớ đến này có phải là ti lễ giám Lưu công công hay không?"
Lần này đổi thành Tần Kham ra sức che giấu, rất mất tự nhiên ngửa mặt lên trời cười ha ha: "Ta và Lưu công công vừa gặp mà như quen đã lâu, tương thân tương ái, nếu không phải bản hầu ngại hắn sau khi bị thiện thì không quản được nước tiểu, ta và hắn đã mặc chung quần rồi. Đường cô nương đừng ly gián quan hệ của ta với Lưu công công, nếu không ta sẽ tới nha môn kiện ngươi đó."
Đường Tử Hòa che miệng cười nói: "Được rồi, thái giám chết bầm Hầu gia nói nhất định không phải là Lưu công công. Dân nữ tin Hầu gia và Lưu công công là tương thân tương ái."
Trong phòng yên tĩnh, mới vừa rồi hai người vui vẻ với nhau tự hồi là một hồi ảo tượng không dấu vết, sau khi an tĩnh lại, ngay cả hồi âm của tiếng cười cũng trở nên xa xôi không thể chạm tới.
Tần Kham có chút xấu hổ sờ sờ mũi, cảm thấy không khí không thích hợp, một loại cảm xúc nhàn nhạt không thể nói thành lời tự dưng sinh ra giữa hai người, phiêu đãng, không mùi, không viết nhưng lại có thể thực sự cảm thụ được.
Tần Kham đầy Kinh nghiệm tình trường rất rõ ràng, loại cảm giác này gọi là "ám muội".
Ám muội là quá trình tốt đẹp nhất, phát triển tiếp thì chỉ có hai loại kết cục, một là kiếm sắc trảm tơ tình, cắt đứt đoạn tình cảm này trong lúc còn manh nha, một loại còn lại là để mạc nó phát triển, cuối cùng Đường cô nương biến thành Tần Đường thị....
Trong Yên tĩnh, Đường Tử Hòa phá vỡ sự xấu hổ trước mắt, thanh âm trở nên có chút khó nắm bắt.
"Hầu gia, dân nữ miễn cưỡng xem như là lương y, mà Hầu gia thì tay nắm đại quyền, rất được đế sủng, dưới một người mà trên vạn vạn người, cũng được coi là lương tướng, dân nữ muốn hỏi Hầu gia, giang sơn và bách tính, trong lòng Hầu gia cái nào là trọng?"
Tần Kham nghĩ nghĩ rồi hỏi ngược lại: "Đường cô nương, một bệnh nhân mắc bệnh nan y sắp chết và một bệnh nhân bị bệnh nặng nhưng lại có thể cứu sống được, cô nương nếu là lương y thì sẽ cứu ai trước?"
Hai vấn đề, lại không có bất kỳ đáp án nào cả.
Đường Tử Hòa cứ như vậy sống ở trong quan nha của Cẩm Y vệ Thiên Tân Chỉ huy sứ, hành vi nửa mời nửa ép của Lý Nhị lẽ ra với tính tình của Đường Tử Hòa thì chắc sẽ rất phản cảm, thậm chí sẽ phản kháng kịch liệt, nhưng không biết là vì nguyên nhân gì, Đường Tử Hòa lại không tỏ bất kỳ thái độ nào, rất an phận ở trong quan nha.
trong quan nha ngày tháng rất bình tĩnh, trong bình tĩnh lại mang theo một tia ám muội, kiều diễm.
Nhưng ở ngoài quan nha lại không bình tĩnh.
Quan thương Thiên Tân bị cháy, tin tức trong thành đã không còn lương dự trữ sớm đã truyền khắp cả thành, các bách tính trong cơn khủng hoảng xếp hàng dài mua gạo tại hai cửa hàng gạo duy nhất của thành Thiên Tân, chưởng quầy của hai cửa hàng gạo quýnh quá rồi, những năm này không phải tất cả người làm ăn đều f gian thương, ít nhất chưởng quầy của hai cửa hàng này không quá gian, có lẽ là danh tiếng của khâm sai đại nhân quá vang, cũng có lẽ là vì không dám kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng, tóm lại, hai vị chưởng quầy đã bán ra hết gạo thóc tích trong kho.
Không chỉ bán ra hàng tồn kho, hai vị chưởng quầy còn chạy tới nha môn thuỷ vận vô số lần, đầu đầy mồ hôi thỉnh cầu Trần Tổng đốc khai ân phát lương, Trần Hùng đã biết kế hoạch của Tần Kham, tất nhiên không chịu cho lương thực, chưởng quầy thiếu chút nữa thì quỳ xuống trước mặt Trần Hùng, nhưng Trần Hùng vẫn không động đậy.
Gạo thóc tích trữ cũng không nhiều, hơn ba trăm thạch, ba trăm thạch dưới sự khủng hoảng của bách tính toàn thành thì tất nhiên không kiên trì được bao lâu nữa, rất nhanh liền bán sạch.
Bách tính sau cùng cảm thấy mỹ mãn mang theo bị đựng đầy gạo đi về, khi tới lượt người tiếp theo, tiểu nhị cửa hàng trầm mặc treo biển "gạo đã bán hết".
Bách tính vẫn đang xếp hàng thất thần.
Một trận yên ắng dọa người qua đi, tiếng nghị luận từ chung quanh truyền đến.
Oán giận, bất lực, thở dài, chửi mắng. Thanh âm gì cũng có, nghe nói dân phu tào bang hạ du phía nam làm loạn, đợt vận lương bằng thủy đạo tiếp theo không biết năm nào tháng nào mới có thể đưa tới, trông cậy vào đám quan lão gia kinh sư cứu dân vào lúc nửa sôi lửa bỏng là vô vọng, đã không còn lương thực, bách tính làm sao tiếp tục làm thuận dân của triều đình được?
Trong hàng dài trước hai cửa hàng gạo, tiếng nghị luận lớn dần, các bách tính từ bất lực dần dần trở nên phẫn nộ, chẳng ai phát hiện, trong phạm vi mấy chục bước của cửa hàng, một đám Cẩm y Giáo úy mặc thường phục, ánh mắt như chim ưng đang nhìn chằm chằm vào đám người phẫn nộ. Thường Phượng cải trang thành bách tính thì ở xa xa ngồi trên đất, quay đầu ra hiệu về phía sau, một Giáo úy xoay người chạy vội tới quan nha.
Không biết mắng chửi bao lâu, trong bách tính bỗng nhiên vang lên một thanh âm đại nghịch bất đạo: "Triều đình hủ bại, lại trị thối nát, kẻ làm quan chỉ biết ức hiếp dân lành, cướp đoạt của dân, chẳng để ý tới sống chết của dân đen, các ngươi hy vọng là phía nam vận lương tới hay là hy vọng quan lão gia kinh sư sẽ phát thiện tâm, phát gạo cho các ngươi? Triều đình này, ngay cả chúng ta bụng cũng chẳng được ăn no, không phản thì chẳng lẽ để chết đói à?"
Vừa dứt lời, lập tức có mấy thanh âm phẫn nộ đến cực điểm hét to: "Phản! Phản! Trước tiên cướp cửa hàng, rồi đập nha môn thuỷ vận, cuối cùng giết tên cẩu quan họ Tần triều đình phái tới kia."
Sợ hãi, là bản năng của con người, sinh tồn cũng là bản năng của con người.
Trong đám người đang khủng hoảng tới Cực độ, mấy đạo thanh âm vừa kích động, bách tính thành Thiên Tân cuối cùng cũng rối loạn.
"cướp cửa hàng! Đập nha môn! Giết cẩu quan."
Trong quan nha, Tần Kham day day mi tâm, thở dài một hơi: "Cái nên đến cuối cùng cũng đến."
Lý Nhị và Thường Phượng ôm quyền thật mạnh: "Loạn dân chừng hơn một ngàn người, bọn họ đã đập phá cửa hàng gạo, chưởng quầy nhanh lúc loạn mà chạy thoát, tiểu nhị vô tội thì bị loạn côn đánh chết, nhà dân chung quanh bị đốt, hiện tại loạn dân đang xông tới nha môn thuỷ vận, Hầu gia xin mau ra quyết định."