Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 416: Cản tay lẫn nhau




Lưu Cẩn hậm hực: "Cái đám nghịch tặc không an phận này, bắt thì bắt, gọi người đưa tới chiếu ngục của Cẩm Y vệ đi, tên súc sinh Tần Kham đó vừa hay đang ở Thiên Tân tra Bạch Liên giáo, ném tên này cho... cho...."

Lưu Cẩn đang nói thì mắt nhỏ như hạt đậu bỗng nhiên trợn tròn, tiếp theo thì cả người giật thót: "Đầu mục Bạch Liên giáo? Vừa hay muốn tới Thiên Tân kích động làm loạn? Tần Kham cũng ở Thiên Tân?"

Lưu Thuận hơi giật mình nói: "Vâng, cha nuôi ngài... sao vậy?"

Lưu Cẩn ngây ra một lại rồi đột nhiên "ái chà" Một tiếng, không ngờ bật dậy khỏi ghế, mặt mày hớn hở nói: "Trời ban cho cơ hội! Ông trời có mặt, để tên đầu mục Bạch Liên giáo này lọt vào tay Tạp gia, Tạp gia bấm ngón tay tính toán, tính chuẩn bát tự của tên súc sinh Tần Kham này rất mỏng, trong mệnh lý không sống được qua năm nay, sống không quá được tháng này."

Lưu Thuận mờ mịt nói: "Ý của Cha nuôi là..."

"Tên đầu mục của Bạch Liên giáo bị nhốt ở đâu?"

"Tất nhiên là ở Tây Hán, vốn nói đưa tới chiếu ngục của Cẩm Y vệ, nhưng bởi vì là năm mới nên chuyện chậm trễ."

Lưu Thuận còn chưa lải nhải xong, Lưu Cẩn đã không chờ nổi vén vạt áo, hấp tấp ra khỏi phòng của ti lễ giám, vừa đi vừa nói: "Theo Tạp gia tới Tây Hán, đầu mục nghịch tặc này Tạp gia cũng muốn thấy hắn."

Trước vãn MInh, ngục giam chuyên dụng của Hán Vệ chỉ có chiếu ngục, hắn tới thời kì Đông Hán vãn Minh mới mở ngục giam, hiện giờ chiếu ngục vẫn là Hán Vệ dùng chung.

Đương nhiên, đây chỉ là trên lý luận, trên thực tế Đông Tây hán vẫn có ngục giam loại nhỏ của riêng mình, mỗi một phạm nhân bị bắt, cũng có nghĩa là một phần công lao, bao gồm cả Tần Kham, ba vị lãnh đạo của Hán Vệ sẽ không hào phóng đến mứa chia công lao này với cùng người khác, dù sao bất luận là nam nhân hay là thái giám bất nam bất nữ, cái thứ công lao này đều là độc chiếm mẫn cảm, nó cũng như vợ mình ấy, tuyệt đối không thể người ngoài chạm vào.

Cho nên trừ chiếu ngục, Đông Tây nhị hán đều có ngục giam loại nhỏ của mình.

Ở Linh Tế cung kinh sư gần nội viện đại đường Tây Hán có một dẫy nhà nhỏ, cửa sổ đều dùng lưới sắt che, đi vào viện tử liền nghe thấy những tiếng rên rỉ hoặc là mắng chửi.

Lưu Thuận dẫn Lưu Cẩn vội vàng bước vào viện tử, trong viện tử đứng đầy phiên tử, thấy Lưu công công tới, đều quỳ xuống thỉnh an, Lưu Cẩn chẳng buồn quan tâm, đi vào thẳng một gian nhà được canh gác nghiêm mật, vừa bước vào, Lưu Cẩn sống an nhàn sung sướng quen rồi liền bị mùi hôi trong phòng truyên ra làm cho suýt chút nữa phải lùi bước.

Lưu Thuận vội vàng đỡ lấy hắn, Lưu Cẩn mặt xanh mét, cố nén cảm giác buồn nôn, há miệng định chửi lãnh đạo tối cao của Tây Hán ngồi không ăn bám không coi trọng công tác vệ sinh, kết quả bỗng nhiên nghĩ đến lãnh đạo tối cao của Tây Hán chính là Lưu công công hắn thì lại đành phẫn bộ từ bỏ.

Bỏ thì bỏ, nhưng Lưu Cẩn thật sự không lấy ra được dũng khí để bước vào trong gian nhà thối um này, Lưu Thuận có nhãn lực, vội vàng mời Lưu Cẩn vào một căn phòng sạch sẽ khác, cũng phân phó phiên tử trước tiên tắm rửa cho đầu mục của Bạch Liên giáo rồi mới áp giải vào tra hỏi.

Lưu Cẩn ngồi trong phòng đợi ột lúc, đầu mục Bạch Liên giáo đeo còng tay xích chân bị các phiên tử đẩy vào phòng.

Đầu mục chừng hơn bốn mươi, mặt mày bẩn thỉu, đầu tóc rối bù, trời lạnh mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo dính đầy vết máu, trên người đầy vết thương. Vết thương rất đáng sợ. Hiển nhiên "Hai món ăn khai vị" mà Lưu Thuận nói không nhẹ nhàng bâng quơ như lời hắn nói, khẩu vị so với biểu đạt của hắn thì nặng hơn nhiều.

Lưu Cẩn nhíu mày, sau đó bịt mũi.

"Tính danh?" Lưu Cẩn ồm ồm hỏi.

"Tiểu nhân tên là công công tha mạng, tha mạng! Tiểu nhân biết sai rồi, tiểu nhân gia nhập Bạch Liên giáo cũng là bị bắt ép, xin công công hiểu cho..." Mã Tứ nếm thử hai mốn khai vị của Tây Hán hiển nhiên đã sợ tới mức hoàn toàn mất đi sự trung trinh và kiên định của phái cách mạng tạo phản rồi.

"Mã Tứ. Ngươi tới Thiên Tân là muốn làm gì?"

"Tiểu nhân phụng tổng đàn... Không, bị sự hiếp bức của tổng đàn tà giáo, tiếp nhận công việc của hương đường Thiên Tân Bạch Liên giáo."

"Bạch Liên giáo vì sao phái ngươi tiếp nhận hương đường Thiên Tân?"

"Bởi vì Thủ lĩnh của Bạch Liên giáo bất mãn với người chấp sự Thiên Tân hiện tại, cho nên lệnh cho tiểu nhân tiếp chưởng."

" Người chấp ự của Bạch Liên giáo Thiên Tân là ai?"

" Nữ thần y Thiên Tân, Đường Tử Hòa."

Lưu Cẩn bỗng nhiên không hỏi nữa. Tựa người vào ghế nhắm mắt lẳng lặng suy tư gì đó, trong phòng là một mảng yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng thở dốc ồ ồ đầy khẩn trương và hoảng sợ của Mã Tứ.

Bất luận nam nhân bình thường hay là thái giám, người có thể ngồi trên vạn người chung quy không thể là hoàn toàn không ra gì, phương diện tính cách của người đó phải có điểm sáng.

Lưu công công thi hành tân chính tuy rằng rối tinh rối mù. Triều đình Đại Minh bị hắn dày vò cho chướng khí mù mịt, nhưng nếu luận về ngáng chân, đâm lén người khác thì Lưu công công ở phương diện này vẫn có vài phần thành tích.

Không biết yên lặng bao lâu. Lưu Cẩn mở miệng: "Mã Tứ..."

Mã Tứ cả người run lên: "Có Tiểu nhân."

"Vào tà giáo phản xã tắc Đại Minh, biết là tội gì không?"

Cả người Mã Tứ run rẩy, mồ hôi như mưa: "Công công tha mạng! Tha mạng."

"Trời cao có đức hiếu sinh, Tạp gia cho ngươi một cơ hội. Nhưng ngươi cũng phải bánh ít đi, bánh quy lại."

Mã Tứ ngây người một chút, lập tức minh bạch ý tứ của Lưu Cẩn, Thế là khóc nói: "Công công có lệnh cứ phân phó, Mã Tứ nguyện cống hiến sức lực cho công công, nguyện làm hết sức vì triều đình."

Nội viện quan nha Cẩm Y vệ Thiên Tân Chỉ huy sứ.

" Thân thể của Hầu gia..." Đường Tử Hòa khóe miệng cong lên, lộ ra nụ cười giống như trêu tức lại giống như đang trào phúng, nói tiếp: "... Thân thể của Hầu gia rất lạ, không ngờ một chút bệnh cũng không khó, văn quan võ tướng thành Thiên Tân từ trên xuống dưới dân nữ đều từng xem bệnh cho rồi, các vị đại nhân ít nhiều cũng có chút bệnh chứng như thận hư khuya dương, nhưng thân thể của Hầu gia lại bảo dưỡng rất khá."

Tần Kham ngây ra một lát, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Tử Hòa, không khỏi cười nói: "Ý tứ của Đường cô nươnglà, những quan viên của Thiên Tân đều dùng nhiều tinh lực trên người nữ nhân?"

Đường Tử Hòa cười nói: "Dân nữ đầu có nói vậy, Hầu gia chụp cho dân nữ cái mũ lớn như vậy, chẳng phải chẳng phải sẽ bị các đại nhân cả thành ghi hận ư, ở Thiên Tân sau này còn chỗ nào để ta sống yên nữa."

Tần Kham cười nói: "Với diệu thủ của Đường cô nương, thiên hạ lớn như vậy còn sợ không có nơi sống yên à? Nếu cô nương không được Thiên Tân dung nạp, không bằng dứt khoát đi theo bản hầu về kinh, tương lai làm y sinh gia đình cho bản hầu, bản hầu đảm bảo ngươi sẽ được vinh hoa cả đời."

"Y sinh gia đình.... từ mới lạ nhỉ, dân nữ đa tạ Hầu gia, nếu thực sự có một ngày như vậy, dân nữ sẽ dứt khoát tới nương tựa Hầu gia, mong rằng Hầu gia không chê, cho dân nữ cái ăn."

Tần Kham thế nào lại thốt lên như ma xui quỷ khiến: "Ngươi tới đi, ta nuôi ngươi."

Lời ra khỏi miệng rồi, Tần Kham mới hối hận, có thể nói những lời đứng đắn như mời thầy thuốc tới nhà mà lại nói nghe như nhà giàu mới nổi bao rau sạch, Tần Kham đột nhiên phát giác mình cách chính nhân quân tử càng lúc càng xa, cúi đầu nhìn, tiết tháo cũng rơi rớt chẳng còn mấy.

Tần Kham vừa dứt lời, Đường Tử Hòa cũng thất thần.

Nữ ma đầu thủ đoạn mặc dù thâm độc, nhưng thế giới tình cảm vẫn rất đơn thuần, từ nhỏ đã là cô nhi, được Bạch Liên giáo trọng điểm bồi dưỡng thành mầm tạo phản, sau này lớn lên thì độc lĩnh một phương, sát phạt quyết đoán, quan viên bách tính trong thành bị diệu thủ của nàng ta thuyết phục, chưa từng có ai dám nói những lời khinh bạc như là tròng ghẹo ấy với vị nữ Bồ Tát kiêm nữ ma đầu này?

Cũng không biết là cố ý diễn hay là thật sự xấu hổ mà ức, mặt Đường Tử Hòa lập tức đỏ bừng, oán hận lườm Tần Kham một cái, nửa thật nửa giả hờn dỗi: "Đại nhân vật như Hầu gia mà sao ngoài miệng nói năng khó nghe vậy."

Tần Kham xấu hổ nhếch miệng cười, trước mặt cô nương chưa chồng mà nói những lời như vậy, quả thật có chút không ổn, nếu bị đám ngôn quan mồm thối trong triều nghe thấy, đầu kiểu gì cũng phải đội cái mũi trêu ghẹo thần y.

"Xin lỗi, bản hầu lỡ lời, Đường cô nương chớ trách." Tần Kham nói xong vẻ mặt bỗng nhiên nghiêm lại, nói: "Đường cô nương, chúng ta nói chuyện đứng đắn đi."

Đường Tử Hòa thấy vẻ mặt nghiêm trang hiếm có của Tần Kham thì cũng vội vàng ngồi thẳng người: "Hầu gia cứ nói."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Đường cô nương, nói thật, ngươi nếu có biện pháp làm một tên thái giám chết bầm biến thành thái giám chết bầm thực sự một cách thần không biết quỷ không hay, bản hầu đảm bảo ngươi sẽ lên làm viện sứ Thái y viện hoàng cung."

Đường Tử Hòa ngây ra: "Hầu gia, thái giám chết bầm mà ngài nói đó... Rốt cuộc đã chết hay chưa?"

Tần Kham buồn bã nói: "Chưa chết 'Thái giám chết bầm' là gọi thật mật."