Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 413: Tương sinh tương khắc




Thọ tinh công tuy rằng không phải ăn thạch tín, nhưng quả thật là trúng độc, hơn nữa trúng độc còn không nhẹ.

Có thể khẳng định, không phải là hắn ngạng mệnh quá dài, một nam tử trung niên gia đình mỹ mãn, đường làm quan xuôn xẻ sẽ không nghĩ quẩn như vậy.

Lương Thắng nằm trên mặt đất, người run rẩy, Đường Tử Hòa một tay bắt mạch cho hắn, tay kia thì nhanh chóng mở mí mắt, cẩn thận nhìn đồng tử cho hắn.

Lương phủ đã loạn, người thân thê thiếp của Lương Thắng kêu khóc om sòm muốn xông vào, lại bị Lý Nhị thủ ở cửa dẫn Cẩm y Giáo úy ngăn cản, hai trăm vị khách ngồi ở bên ngoài nghe nói thọ tinh công đêm nay không ngờ bị người ta hạ độc, tính mạng trước mắt nguy trong sớm tối, mọi người đều hoảng, khi muốn cáo từ bỏ đi thì lại phát hiện toàn bộ Thiên Tân vệ Chỉ huy sứ ti đã bị hơn một ngàn Cẩm Y vệ vây như thùng sắt, không ai có thể ra được.

Không chỉ như vậy, ngay cả hai ngàn quan binh của dũng sĩ doanh đóng ở ngoài thành cũng khẩn cấp vào thành, tham tướng Tôn Anh cả người mặc giáp trụ, không chút do dự tiếp nhận công tác phòng vệ của thành Thiên Tân, hơn nữa đóng chặt cửa thành, giới nghiêm toàn thành.

Tin tức là Lý Nhị truyền ra khi chuyện vừa phát sinh, Lý Nhị liền lập tức điều hơn ngàn Cẩm Y vệ tới bốn phía Chỉ huy sứ ti, phong tỏa toàn bộ từ tiền viện tới nội viện, một con ruồi cũng không bay ra được.

Lương Thắng có trúng độc hay không chẳng liên quan gì tới Lý Nhị, nhưng Tần Hầu gia cũng có mặt trong bữa tiệc, Lương Thắng nếu trúng độc, Hầu gia cũng có khả năng trúng độc, nếu đây là vì mưu sát, nhất định phải bắt được hung thủ, phong thành phong phủ là trình tự tất nhiên.

Lương Thắng trúng độc, các quan viên võ tướng đang ngồi đây đều biến sắc, vẻ mặt lo sợ không yên bắt mạch, không ngừng thử hít sâu, tiếp theo mọi người phát hiện thân thể của mình cũng không có chỗ nào không khoẻ mwois lặng lẽ thở phào, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.

Đường Tử Hòa chẳng buồn để ý tới tiếng động ầm ĩ bên ngoài, nàng ta nhíu mày, chuyên tâm phán đoán trình độ trúng độc của Lương Thắng.

Tần Kham rất bình tĩnh, cũng không phải là vì hắn không sợ chết, mà là phía trước có một vị thần y nổi tiếng Thiên Tân, cho dù hắn thật sự trúng độc, chắc vị thần y này cũng nhất định có thể cứu được.

Lý do Nói không rõ, bất luận người có bệnh hay không đối với đại phu hành y tế thế luôn luôn có một loại tín nhiệm mạc danh kỳ diệu, có đại phu ở đây liền cảm thấy an toàn, Tần Kham cũng không ngoại lệ.

Lúc này Tần Kham cách Đường Tử Hòa rất gần.

Đường Tử Hòa mắt nhắm hờ, lông mi dài giống như hai cái bàn chải, không ngừng rung động, Tần Kham lẳng lặng nhìn chăm chú nàng ta, lại cảm thấy có chút cảm khái.

Cô nương này bộ dạng chỉ chừng mười tám mười chín, cô nương mười tám mười chín tuổi kiếp trước vẫn là một nữ sinh ngây ngô vừa vào đại học, mà Đường Tử Hòa thì đã thành nữ Bồ Tát cứu người vô số, ở tòa thành Thiên Tân nho nhỏ này, trong cảm nhận của bách tính toàn thành, nàng ta có danh vọng còn cao hơn cả triều đình, một cô nương mười tám mười chín tuổi mà có thể làm đến bước này, thực sự xứng được gọi là thành tựu phi phàm.

Nếu thu phí rẻ một chút thì càng hoàn mỹ hơn.

Không biết qua bao lâu, dưới ánh mắt cấp thiết của mọi người trong sương phòng, Đường Tử Hòa cuối cùng cũng mở mắt ra, sau đó chậm rãi thả tay khỏi mạch của Lương Thắng.

"Lương đại nhân quả thật trúng độc, hơn nữa trúng độc rất nặng, mạch tượng của hắn đã di động rất loạn, sắc mặt xám xịt, đồng tử vô quang, hiển nhiên mạng như mành treo chuông..." Đường Tử Hòa mặt không biểu tình nói

"Ai làm? Dám ở phủ đệ Chỉ huy sứ hạ độc mưu hại vệ sứ đương triều, gan chó to thật! Không muốn sống nữa sao?" Chỉ huy sứ Mã Tùng Linh giận tím mặt, nhưng trên mặt không che giấu được vẻ kinh sợ.

Đường Tử Hòa không nói gì, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ bạch ngọc tinh xảo, từ bên trong đổ ra hai viên thuốc đen đen, lại lệnh cho gia phó cậy miệng Lương Thắng ra rồi nhét viên thuốc vào miệng hắn, sau đó thuận theo từ cằm đến cổ hắn đẩy đẩy xoa xoa, viên thuốc liền vào trong bụng.

Đứng lên, Đường Tử Hòa vẻ mặt ngưng trọng nhìn rượu và thức ăn trên bàn, mỗi một món đồ ăn mỗi một vò rượu đều dùng mũi nhẹ nhàng ngửi mấy cái.

Ngửi tới cuối cùng, Đường Tử Hòa chỉ vào một món đồn ăn tên là cá hoa Tùng Giang, lạnh lùng nói: "Trong món ăn này có bỏ rau lê mùi cá át đi vị thuốc, Lương đại nhân chính là ăn món này mà trúng độc..."

Mọi người kinh hãi, Tần Kham cũng biến sắc, bởi vì món này hắn cũng nếm qua rồi.

Đường Tử Hòa lạnh lùng nhìn mọi người, nói: "Các ngươi hoảng cái gì? Rau lê tuy là độc vật, nhưng cũng là dược liệu, chỉ ăn rau lê thì chẳng qua có chút buồn nôn, không chết đâu."

Tần Kham khó hiểu hỏi: "Vậy vì sao Lương đại nhân ăn món này rồi lại thành như vậy?"

Cũng không biết là có phải do thân phận của Tần Kham quá cao, khiến Đường Tử Hòa hơi có chút kiêng kị hay không, khi trả lời câu hỏi của Tần Kham, sắc mặt lạnh như băng của Đường Tử Hòa đỡ hơn nhiều, thậm chí còn lộ ra nụ cười ngọt ngào với hắn.

" Hầu gia có từng nghe nói tới cái gọi là 'Thập bát phản' 'Thập cửu úy' của y đạo hay không?"

Tần Kham cười khổ nói: "Thập bát mô thì bản hầu có nghe nói rồi còn thập bát phản."

Thấy tính mạng mình không có vấn đề, tất cả quan viên đang ngồi đều thở phào, nghe Tần Kham nói như thế, mọi người đều ném ánh mắt ám muội về phía hắn.

Đường Tử Hòa thì ném ánh mắt khinh bỉ về phía hắn, nhưng lại không thể không gượng cười nói: "Hầu gia vừa phong lưu vừa hài hước, cái gọi là thập bát phản, là cấm kỵ của y đạo chúng ta, trời sinh vạn vật đều tương sinh tương khắc, có dược liệu trộn với nhau có thể trị bệnh cứu người, có dược liệu trộn vào với nhau thì lại có thể giết người vô ảnh vô hình, thập bát phản này chính là cấm kỵ phối dược được y giả trăm ngàn năm qua tổng kết ra, mặc dù gọi là 'Thập bát phản', nhưng kì thực cũng không phải chỉ là mười tám loại, Lương đại nhân hôm nay ăn rau lê, lại chính ứng với nhất phản trong thập bát phản, cho nên mới trúng độc."

Tần Kham ngạc nhiên nói: "Rau lê phản với dược liệu gì?"

Đường Tử Hòa cười nhạt nói: "Hầu gia, chỗ ta có tổ sư gia truyền xuống một bài vè, vè là: ' Thảo mộc nói rõ thập bát phản, ngải bạch liễm và công ô, rong kích nguyên hoa và chiến chiến, sâm thược dược phản rau lê"

Tần Kham tất nhiên không ngu, nghe vậy suy nghĩ một lát rồi nói: "sâm thược dược phản rau lên, Lương đại nhân trước thọ yến đã dùng qua sâm?"

Đường Tử Hòa thở dài: "Lương đại nhân trước đó vào quân ngũ, chém giết quân trận lâu ngày, tháng trước vết thương cũ của hắn tái phát, mời ta tới khám, ta kê cho hắn một phương thuốc, trong đó có rễ sô đỏ làm vị thuốc chủ, rễ sô đỏ giúp lưu thông máu, Lương đại nhân uống một tháng đã đỡ rồi, ai ngờ hôm nay lại có người bỏ rau lê vào trong đồ ăn, rễ sô đỏ và rau lê phối với nhau, thuốc hay cứu mạng lại thành kịch độc đoạt mệnh."

Tần Kham thần sắc ngưng trọng: "Biết Lương đại nhân đang uống thuốc, hơn nữa lại biết trong phương thuốc có rễ sô đỏ là vị thuốc chính, thế là bỏ rau lê. Tính kế hay, hảo thủ đoạn! người đó là cao thủ hạ độc, trong thành Thiên Tân ai ai bản sự lớn như vậy?"

Đường Tử Hòa bỗng nhiên vươn ngón trỏ ra chỉ vào mũi quỳnh của mình: "Tính khắp toàn thành, chỉ có ta có bản sự hạ độ này."

Mọi người đều ngẩn ra, tiếp theo thì dở khóc dở cười lắc đầu, mọi người vẻ mặt không dám tin, đều cảm thấy Đường Tử Hòa đang nói đùa.

Tần Kham cũng lắc đầu theo bản năng, cười nói: "Đường thần y nếu muốn giết người, việc gì phải khó nhọc như vậy? Vả lại, giết người phải có động cơ, Đường cô nương cùng với Lương đại nhân chỉ có quan hệ thầy thuốc bệnh nhân, trừ phi Lương đại nhân thiếu ngươi tiền khám chưa trả, bằng không Đường cô nương chắc sẽ không hạ độc thủ như vậy."

Đường Tử Hòa trợn mắt lên, sau đó nghiêm mặt nhìn quan viên trong phòng, lạnh lùng nói: "Lương đại nhân trúng độc mặc dù nặng, nhưng ta ra tay, mạng của hắn không mất được, ta là đại phu chỉ trị bệnh cứu người, Lương đại nhân có ân oán với ai, ai hạ độc, chuyện này ta không xen vào, các vị đại nhân tự xem thế nào mà làm."

Mọi người đều gật đầu, trong đó rất nhiều người vẻ mặt do dự, một quan viên cuối cùng cũng nói ra tiếng lòng của mọi người.

"Đường thần y, Lương đại nhân trúng độc, rượu và đồ ăn hắn ăn uống vừa rồi chúng ta cũng đều ăn, chúng ta thật sự không sao chứ?"

Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Có sao hay không thì ta làm sao mà biết được? Nếu trong đồ ăn còn có độc khác, chờ các ngươi độc phát rồi chẳng phải sẽ biết ngay ư, chỉ cần các ngươi không chết, ta có thể chữa được."

Mọi người đều hít một hơi lạnh, sắc mặt lại dần dần trở nên khó coi

Một quan viên kinh sợ bật thốt lên: "Nếu độc phát quá nhanh, ngỏm luôn thì sao?"

Đường Tử Hòa thở dài, ném cho hắn một ánh mắt đồng tình.