Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 412: Thọ yến kinh biến (2)




Minh bạch những điều này, Tần Kham không khỏi đánh giá cao Đường Tử Hòa hơn.

Ai ngờ Đường Tử Hòa tựa hồ không cảm kích lời khen tặng của Lương Thắng, mắt đẹp tràn đầy mị ý thoáng nhìn Tần Kham, khi quay sang nhìn Lương Thắng thì lại đổi thành vẻ mặt lạnh như băng quen thuộc.

"Lương đại nhân, tôn phu nhân không sinh ra được nam đinh không nhất định là bụng của các nàng không ra gì. Cha mẹ và con cái đều là duyên phận tu từ kiếp trước, là nam hay là nữ do trời định, phàm nhân chúng ta không thể cưỡng cầu, ngươi nếu vì chuyện này mà trách cứ phu nhân, không khỏi rất không có đạo lý."

Chống đối Không chút khách khí, Lương Thắng lại không hề cảm thấy là ngang ngược. Ngược lại cười ha ha, liên tục bồi tội không thôi.

Mọi người lại khiêm nhượng một hồi rồi mới ngồi xuống.

Xưa nay trong tiệc rượu, ít có nam nhân cùng nữ nhân ngồi chung một bàn, hôm nay hiển nhiên Đường Tử Hòa là ngoại lệ. Một nữ nhân có thể làm tới mức quan viên võ tướng cả thành đều trăm miệng một lời khen ngợi nàng ta, cảnh giới của nàng ta tất nhiên đã không còn được coi là nữ nhân, không chỉ không tính là nữ nhân, quả thực còn là không phải là người.

Nói một cách không khoa trương, nếu Đường Tử Hòa có hứng thú học theo đi ngang trong thành Thiên Tân, hắc bạch lưỡng đạo Thiên Tân nhất định sẽ chủ động nhường đường cho nàng ta. Với nhân vọng của nàng ta trước mắt, nàng ta trong mắt quan viên bách tính đại thể chỉ còn thiếu mỗi trình tự độ kiếp phi thăng cuối cùng.

Thọ yến tất nhiên không thể không d phong nguyệt, khi mọi người ngồi vào bàn, mấy danh kỹ từ kinh sư mời đến ở trong sương phòng xa xa đánh đàn thổi tiêu, cố ý chế tạo một tia nhã ý. Bởi vì Đường Tử Hòa ở đây, các quan viên đều rất thành thật, duy trì sự nhã nhặn mặt ngoài, không phóng đãng như thường ngày.

Rượu quá ba tuần, mọi người lại nói không ít lời may mắn với Lương Thắng, đề tài dần dần chuyển sang khen tặng Đường Tử Hòa, một phen rắm ngựa như oanh tạc xuống, Đường Tử Hòa vẫn vẻ mặt lạnh lùng.

Mọi người không khỏi có chút xấu hổ, lại không thể tỏ thái độ với Đường Tử Hòa, tuy rằng đều là quan viên nắm đại quyền sinh sát trong tay, nhưng quan viên cũng sẽ sinh bệnh, có bệnh thì phải mời thầy thuốc, có thể chữa khỏi hay không thì phải xem tâm tình của đại phu. Nói tới cùng, Đường Tử Hòa tay nắm quyền sanh sát đối với bọn họ.

Lương Thắng đành phải di dời đề tài.

"Hầu gia, đám hạ quan đều biết Hầu gia chuyến này tới Thiên Tân là để tra bắt nghịch tặc Bạch Liên, ngày trước Hầu gia lập bẫy, làm đại thương nguyên khí của Bạch Liên giáo, đám hạ quan đều khâm phục vạn phần..." Lương Thắng nói xong cẩn thận nhìn sắc mặt của Tần Kham rồi mới tiếp tục: "Nói ra thì sắp đầu xuân rồi, theo lệ thường, Thiên Tân tam vệ sau đầu xuân phải rời doanh đi khai hoang, mấy ngày trước đám người hạ quan nhận được tin nhắn của ti lễ giám kinh sư, Lưu công công lệnh cho ba vệ chúng ta sau đầu xuân tới Kế huyện, không biết ý của Hầu gia..."

Tần Kham hơi ngẩn người: "Ba vệ khai hoang tới Kế huyện? Nơi đó cách thành Thiên Tân tới bảy mươi dặm, mà cái này thì liên quan gì tới ti lễ giám?"

Lương Thắng cười nói: "Hầu gia không biết đấy thôi, sau khi tân hoàng đăng cơ, ti lễ giám Lưu công công thi hành tân chính, để gia tăng thu nhập nội khố, Lưu công công khu Kinh Tân Bắc Trực Đãi khoanh không ít đất vào hoàng trang, Kế huyện thuộc Thiên Tân vừa hay cũng bị vạch vào hoàng trang, bởi vì Kế huyện hoang vắng, Lưu công công mới lệnh cho quân hộ của Thiên Tân tam vệ tới Kế huyện khai hoang."

Mọi người đều mỉm cười vâng dạ.

Sắc mặt Tần Kham lập tức có chút âm trầm.

Tên thái giám chết bầm này, đến đâu cũng không quên ngáng chân hắn, vạch Kế huyện này vào hoàng trai rồi phái ba vệ đi khai hoang, bất luận là cố ý hay là vô tình, Lưu Cẩn chung quy vẫn mang đến sự bất tiện cho Tần Kham.

Bạch Liên giáo còn chưa điều tra rõ, hơn một vạn sáu ngàn tướng sĩ của ba vệ, tướng sĩ bị Bạch Liên giáo thẩm thấu mê hoặc nhập giáo chắc không ít, Tần Kham bước tiếp theo đang định lấy ba vệ ra khai đao, kết quả một chỉ lệnh của Lưu Cẩn đã dời ba vệ khỏi Thiên Tân.

Cho nên mới nói, con người ta, làm một chuyện xấu không khói, khó là cả đời chỉ làm chuyện xấu, không làm chuyện tốt, tên thái giám chết bầm này phải kiên nhẫn và nghị lực tới thế nào mới có thể kiên trì cả đời không làm lấy một chuyện tốt, toàn tâm toàn ý kính dâng thanh xuân và nhiệt huyết của mình để trả thù xã hội.

Nếu hành động này của Lưu Cẩn là cố ý, chắc ám chiêu của hắn vẫn còn ở phía sau.

Đường Tử Hòa một mực yên lặng không lên tiếng, bình tĩnh chậm rãi nhấp rượu, mắt đẹp lại không ngừng quét qua quét lại mặt Tần Kham, nghe thấy Lương Thắng nói ba vệ sắp rời khỏi Thiên Tân, hai mắt Đường Tử Hòa sáng rực, nhưng rồi lại nhanh chóng khôi phục bình thường.

Tần Kham cười cười nói: "Nếu Lưu công công đã sai khiến, các ngươi cứ làm theo, bản hầu ở đây cũng không gắp, tra bắt nghịch tặc Bạch Liên tất nhiên trọng yếu, nhưng quốc sự cũng không thể chậm trễ."

Lương Thắng liên tục gật đầu cười nói: "Đa tạ Hầu gia đã thông cảm, nói ra thì đám người hạ quan cũng thấy khó xử, chỉ có điều chúng ta chỉ là võ tướng thô bỉ, triều đình có lệnh, chúng ta không thể không theo, Hầu gia tra bắt Bạch Liên giáo cũng là để giữ gìn xã tắc vạn năm được yên bình, chúng ta rất khâm phục cảm hoài..."

Tần Kham cười khách khí, vừa nói mấy câu vui vẻ thì ngạc nhiên phát hiện trên mặt Lương Thắng bao phủ một tầng màu xám xanh, thoạt nhìn giống như ở trên mặt quét lên một tầng phấn xám vậy, hết sức đáng sợ.

Tần Kham cả kinh lập tức đứng bật dậy, thất thanh nói: "Lương đại nhân, mặt của ngươi làm sao vậy?"

Nhìn chung quanh một vòng, phát hiện sắc mặt của các quan viên trong bàn tiệc đều bình thường, chỉ độc có Lương Thắng là màu xám xanh.

Tần Kham thốt lên như vậy, cũng dẫn tới sự chú ý của các quan viên, mọi người vừa thấy sắc mặt Lương Thắng, kinh hãi đồng loạt hít một hơi lạnh.

Lương Thắng hồn nhiên không phát giác, nghe vậy ngẩn người, sờ sờ mặt mình rồi cười bồi nói: "Mặt Hạ quan làm sao? Chẳng lẽ vừa rồi dính cái gì không sạch?"

Vừa dứt lời, Lương Thắng chợt thấy trời đất quy cuồng, người mất khống chế ngã xuống đất, không rên kịp một tiếng đã ngất đi.

Mọi người càng kinh hãi, đang lúc hỗn loạn thì chợt nghe Đường Tử Hòa trầm giọng nói: "Đừng động! có thể có người ở đã hạ độc trong rượu và thức ăn! Không ai được đi cả, nếu không các ngươi bất minh bất bạch trúng độc thì đừng có trách mình mạng ngắn."

Lúc này hạ nhân ở cửa nghe thấy bên trong có động tĩnh, phát hiện lão gia nhà mình té xỉu, không khỏi kinh hãi, sau khi hét lên một tiếng thì toàn bộ Lương phủ rối loạn.

Đường Tử Hòa vẻ mặt nghiêm túc, phân phó bất kỳ ai cũng không được phép tiếp xúc với Lương Thắng, Đường Tử Hòa cúi người ngồi xuống bắt mạch cho Lương Thắng, lâu sau Đường Tử Hòa lạnh lùng nói: "Quả nhiên trúng độc!"

Tần Kham ngơ ngác một lúc không nói được gì, thậm vận khí kiểm tra, phát hiện cũng không có chỗ nào không hổi thì không khỏi thở phào.

Lại nhìn Lương Thắng bất tỉnh nhân sự nằm trên mặt đất, Tần Kham bỗng nhiên cười khổ lẩm bẩm nói: "Ngày Đại thọ không ngờ bị người ta hạ độc, lần này thật đúng là Thọ Tinh công ăn thạch tín."