Lương Thắng được đưa vào phòng ngủ nội viện, Đường Tử Hòa cũng theo vào giải độc cho Lương Thắng, thọ yến xảy ra chuyện như vậy, suýt nữa thì có người mất mạng, mọi người tất nhiên không còn tâm tình vui chơi nữa, nhìn từng món thức ăn được chế biến tinh xảo trên bàn, mọi người ánh mắt kinh sợ, giống như trên bàn là những con độc xà vậy.
Khi xảy ra chuyện Lý Nhị đã liền phái người bắt đầu bếp và tạp công chuẩn bị thức ăn cho thọ yến, ngay cả hạ nhân ở tiền viện hậu viện Lương phủ cũng bị tập trung giám thị.
Đường Tử Hòa đoán đúng, quả nhiên là có người hạ độc, hạ độc là đồ đệ mới nhận của đại trù (bếp trưởng) Lương phủ, khi Cẩm Y vệ bao vây hậu viện phòng bếp, vị đồ đệ này cười sầu thảm, ói ra một ngụm máu tươi đen xì rồi lập tức bỏ mạng, hiển nhiên bất kể chuyện có thành hay không, hắn đã chuẩn bị hy sinh rồi, ngay cả độc dược cũng đã nuốt trước.
Manh mối đến đây đột nhiên bị cắt đứt, không thể đào sâu thêm được nữa.
Các quan viên ở trong sương phòng nơi xảy ra chuyện vẫn chưa chịu đi, thấp giọng thảo luận chuyện hôm nay, ánh mắt mỗi người thỉnh thoảng lại liếc ra ngoài phòng, tựa hồ đang đợi ai đó.
Lý Nhị vừa rồi một mực đứng ở cửa biết rất rõ chuyện hôm nay, hắn cũng hiểu trong đầu những người làm quan này đang nghĩ gì, thế là Lý Nhị bước vào phòng, ở ngay trước mặt mọi người lạnh lùng nói: "Cẩm Y vệ đã trưng dụng Đường Tử Hòa Đường thần y rồi, sau khi Lương đại nhân được giải độc, Đường thần y sẽ dời bước tới nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, cẩn thận chẩn đoán xem Hầu gia nhà ta rốt cuộc có trúng độc hay không, mấy ngày nay Đường thần y sẽ ở trong quan nha của Cẩm Y vệ, các vị đại nhân nếu lo lắng thì ngày mai đến nha môn Cẩm Y vệ nhờ Đường thần y xem cho một cái."
Chậm rãi nhìn quét mọi người, Lý Nhị gằn giọng nói: "Đường thần y đã bị Hầu gia nhà ta nhìn trúng rồi, các vị đại nhân đều là quân tử nho nhã, chắc không làm ra chuyện ác hoành đao đoạt ái đâu nhỉ, hạ quan xin cám ơn trước."
Lời nói của Lý Nhị nói rất bá đạo, nói cho các quan viên ở đây đều biến sắc, nhưng lại vẫn cố nén sự tức giận trong lòng.
Tuy rằng Lý Nhị chỉ là Thiên hộ nho nhỏ, mỗi một quan nhi đang ngồi đây luận về phẩm cấp đều cao hơn hắn vô số lần, nhưng mà Lý Nhị lại là thân tín tâm phúc của khâm sai Tần Hầu gia, thân phận này lại làm mọi người vô cùng kiêng kị.
Tần Hầu gia là ai? Hắn là đại thần có tư giao thâm hậu nhất với đương kim bệ hạ, là Diêm Vương mặt lạnh tay nắm mấy vạn Cẩm Y vệ, cũng là khâm sai đại nhân phụng chỉ tuần thú Thiên Tân, nếu đắc tội với vị sát thần này, tương lai muốn giết họ chẳng phải dễ như bóp chết một con kiến sao?
Không chỉ sát thần này không thể đắc tội, ngay cả thủ hạ của sát thần cũng không thể đắc tội. Ai biết tính tình của vị thuộc hạ này thế nào? Vạn nhất chọc hắn giận rồi, nửa đêm phái người lẻn vào nhà họ, trước tiên nhét rễ sô đỏ vào miệng, nhét xong thì nhét thêm rau lê, nửa đêm lại chẳng kịp mời thầy thuốc chữa ngay....
Không khí xấu hổ, các quan viên cố nặn ra nụ cười không nói gì, mặt Tần Kham thì lại hơi đỏ lên, vội vàng nói: "Gia giáo không nghiêm, thô bỉ quen rồi, hổ thẹn, hổ thẹn."
Nhanh chóng nghiêm mặt, Tần Kham hung hăng lườm Lý Nhị: "Có biết nói tiếng người không? Nói chuyện khách khí một chút thì chết à? Các đại nhân ngồi đây đều là người độ lượng rộng rãi, người nói tử với với các đại nhân, bảo là mời Đường cô nương tới quan nha Cẩm Y vệ ở, các đại nhân chẳng lẽ sẽ ngăn cản ngươi à? Đồ không có tiền đồ, cút ra cho bản hầu."
Lý Nhị thuộc loại mặt chó, xoay người về phía Tần Kham thì mặt đổi sang cười tường hòa như thấy cha ruột, con người nhanh chóng lui ra ngoài cửa.
Các quan viên vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, nghĩ nghĩ lại, không đúng, hai người này một đáp một xướng, chuyện Đường thần y vào ở Cẩm Y vệ là chắc chắn rồi...
Tiết tháo của vị khâm sai Hầu gia này thật sự là... Danh bất hư truyền.
Hung thủ tự sát, manh mối của vụ án cũng bị cắt đứt, Cẩm Y vệ không thể cứ giữa hai trăm vị tân khách lại không cho đi, thế là đành phải thả người.
Các quan viên sau khi lưu lại những câu an ủi như "Cát nhân tự có thiên tướng" thì đều cáo từ rời khỏi.
Tần Kham dẫn Lý Nhị và một đám Cẩm y Giáo úy ly khai. Vừa bước ra khỏi cửa Chỉ huy sứ ti, Tần Kham xoay người đá cho Lý Nhị lảo đảo.
"Hỗn trướng! Cái gì ' Đường thần y bị Hầu gia nhà ta nhìn trúng rồi', cái gì ' Các vị đại nhân chắc không làm ra chuyện ác hoành đao đoạt ái'. Không biết nói thì câm miệng lại cho ta, để đó ta tự nói, tự ngươi nghe thử đi, xem tên hỗn trướng ngươi nói những gì!" Tần Kham giận dữ quát.
Lý Nhị trúng phải một cước, vội vàng thỉnh tội: "Hầu gia thứ tội, thuộc hạ chỉ là không chịu nổi sắc mặt của đám quan viên đó."
"Bọn họ sắc mặt khó coi, chúng ta đẹp mặt à? Ngươi hiện giờ cũng đường đường là Thiên hộ rồi. Nói gì làm gì cũng phải chủ ý, tự ngươi ngẫm lại đi, vừa rồi có giống người không? Con khỉ!"
Khi Đường Tử Hòa đi vào quan nha Cẩm Y vệ thì sắc mặt rất bất thiện, lại khôi phục bộ dạng lạnh như băng quen thuộc trước kia.
Sau khi Lương Thắng trúng độc, Dẫn tới quan trường Thiên Tân chấn động, trong nhất thời ai nấy đều cảm thấy bất an, không ai dám xác định mình hôm đó trên thọ yến có trúng độc hay không, vào thời điểm ai cũng thần hồn nát thần tính này, chức nghiệp thầy thuốc này hiển nhiên thành bánh thơm trong mắt quan viên, nhưng mà mọi người chung quy vẫn rất văn nhã, nhất thời không phòng bị kịp bị thuộc hạ của đại khâm sai đại nhân đoạt.
Trong thành Thiên Tân không thể chỉ có mình Đường Tử Hòa là đại phu. Nhưng nếu nói đại phu có y thuật tốt nhất, lại chỉ có một mình Đường Tử Hòa, loại hành vi tin chuyên gia tin quyền uy này, không chỉ năm trăm năm sau mới có. Chuyên gia vào cái thời đại này cũng rất quý giá.
Chuyên gia bị Cẩm Y vệ nửa ép nửa mời vào đại môn quan nha, rồi mời thẳng vào sương phòng Tần Kham ở.
Lý Nhị rất gấp, trận thọ yến hôm nay ăn rất kinh hồn táng đảm, Đường Tử Hòa không khám cẩn thận cho Tần Kham một cái. Thật sự không biết liệu có vấn đề gì hay không, hiện giờ sinh tử của Hầu gia liên quan tới tiền đồ của rất nhiều người. Hắn nếu có nguy hiểm gì, toàn bộ thiên hạ Đại Minh đều sẽ chấn động.
Khi Đường Tử Hòa đi vào trong phòng, Tần Kham đang nghe hí khúc, kiếp trước vốn không thích loại này lắm, có điều thời đại này giải trí rất thiếu thốn, Tần Hầu gia lại không thích luyện chữ điền từ, làm câu đối, nhiều lắm cũng chỉ biết quy tắc "Trắc khởi bình thu", chuyện văn nhân thích làm, hắn không thích.
Đi Thanh lâu chơi gái không không phản cảm, có điều có kinh nghiệm hai đời cưa gái như hắn, thật sự không kiên nhẫn chơi trò hư tình giả ý với nữ tử thanh lâu.
Thế là nghe diễn liền thành thú vui bất đắc dĩ của Tần Kham, nghi làn điều dài dòng của hai con hát, nghe lâu cũng cảm thấy quả thực có mấy phần phong vị.
Đường Tử Hòa sau khi xuất hiện cũng không úa khách khí, trực tiếp cắt ngang diễn xuất nhập tâm của hai con hát, cũng chặt đứt mùa xuân văn nghệ hí khúc quật khởi của triều Đại Minh.
"Ngươi, cả ngươi nữa, dừng hát, ra ngoài, ta phải xem bệnh cho Hầu gia."
Các con ngẩn người, nhìn Đường Tử Hòa thần sắc lạnh như băng, rồi lại nhìn Tần Hầu gia mỉm cười nửa nằm trên giường ấm, các con hát biết vị cô nương này là không thể trêu vào, vội vàng thi lễ cáo lui.
Ánh mắt của Đường Tử Hòa rất bất thiện lườm Tần Kham, Tần Kham lại hơi híp mắt, bộ dạng thản nhiên không chút lo lắng rằng mình trúng độc, trong mắt Đường Tử Hòa rất nhanh hiện lên một tia sát ý, rồi nháy mắt lại biến thành bộ dạng phong tình mỹ nhân hờn dỗi, biến sắc mặt cực nhanh, ngay cả cao thủ cưa gái vô số như Tần Kham không ngờ cũng không hề phát hiện.
Trong phòng là một mảng yên tĩnh, Đường Tử Hòa cứ như vậy không nói gì nhìn chằm chằm Tần Kham, hung tợn nhưng lại có vẻ quyến rũ quyến rũ.
Quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức Tần Kham không thể không mở mắt ra, có chút xấu hổ xoa xoa mũi rồi cười khổ nói: "Đường cô nương có thể đừng nhìn chằm chằm vào ta như vậy không?"
"ngươi thẹn à?" Đường Tử Hòa lạnh lùng nói.
"Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng sự thật là... Được rồi, bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, quả thật có chút thẹn thùng, nhưng lại cũng khoái hoạt."
Khóe miệng Đường Tử Hòa cong lên, muốn cười nhưng lại ra sức nén.
"Dân nữ từ nhỏ sinh ra và lớn lên ở Thiên Tân, chưa bao giờ nhìn thấy khâm sai đại nhân của triều đình, nhìn ngươi nhiều thêm một chút chẳng là lẽ phạm pháp à?"
"Ta cũng không ngại để cô nương nhìn lâu, nhưng ánh mắt nhìn ta của cô nương có chút không đúng..."
"Chỗ nào không đúng?"
Tần Kham thở dài: "Ánh mắt nhìn chằm chằm ta của ngươi tựa như như đồ tể nhìn con lợn béo đợi làm thịt vậy, bất luận lợn giống gì mà bị đồ tể nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ cảm thấy không được tự nhiên."
Đường Tử Hòa cuối cùng không nhịn được phải bật cười, cười rất tao nhã, tay áo lặng lẽ che miệng, mắt giống như trong khuyết cong cong, rất đáng yêu.
"Ở đâu có người lại tự nói mình bẩn thỉu như vậy, Hầu gia việc gì phải thế."
Tần Kham buồn bã nói: "Xem bệnh một lần phải tốn ba ngàn lượng bạc, ta không phải lợn béo đợi làm thịt thì là gì?"
Mạng người do tay chứ không phải do trời. Diệt ngươi chỉ trong một cái phất tay.