Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 406: Tất công tất cứu




Một trận loạn quyền đánh tới, Bạch Liên giáo không ứng phó kịp, trận cước đại loạn.

Tối hôm sau khi Cẩm Y vệ và dũng sĩ doanh có hành động, vốn là ngày Bạch Liên giáo ở nông trang ngoài thành đông bí mật tập kết giáo chúng tín đồ mở hương đường bái Vô sinh lão mẫu, kết quả người tới lại chỉ có ba bốn mươi người, người không tới có khi là đã bị Cẩm Y vệ và dũng sĩ doanh truy bắt bỏ tù, cũng có người là vì sợ hãi và hối hận mà chủ động lùi bước, nhóm người này cho tới hôm nay mới hiểu, thì ra chuyện mình làm không ngờ lại chết người như vậy, hơn nữa hiệu quả chết người lại là rất nhanh chóng.

Cát lão ngũ Chủ trì hương đường mặt xám ngoét, hắn cuối cùng cũng ý thức được lần này bọn họ gặp phải đối thủ như thế nào, sự lợi hại của Tần Kham, đám Hán Vệ ngu xuẩn trước khi tới truy bắt họ thực sự là không thể sánh bằng.

Không trăng không sao, gió lạnh thấu xương.

Tần Kham khoác áo da cừu ngồi ở sân vườn hậu viện nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, bên cạnh là một chiếc bàn trà làm bằng gỗ cây lê, trên bàn là trà Long Tĩnh ngự ban tỏa hơi nóng.

Nói tới "ngự ban", trong Tần phủ hiện giờ có đủ, từ lá trà, đồ sứ, tơ lụa, đến san hô đỏ ngọc như ý, cái gì cần có đều có, tất cả đều là ngự ban.

Chu Hậu Chiếu là hảo hài tử không ích kỷ, hảo hài tử không ích kỷ này có một thói quen đáng khen nhất, đó chính là thích tặng đồ, đồ hắn cảm thấy tốt, bất kể là ăn dùng hay mặc, phàm là khen một tiếng "tốt", lập tức câu tiếp theo chính là "Ban thưởng cho đại thần nào đó một kiện", ban thưởng đến ban thưởng lui, thứ trân quý vừa bành trướng, hậu quả cuối cùng chính là bị giảm giá trị.

Hiện giờ đại thần nào trong kinh mà trong nhà không có vài món được hoàng đế ngự ban, lúc ban đầu được ban thưởng một chiếc bánh hoa quế còn cảm kích tới rơi nước mắt, về nhà cúng nó lên cao như thánh chỉ, cho tới khi mốc meo rồi cũng không chịu vứt đi, hiện giờ các đại thần đều đã được ban thưởng tới chai sạn rồi, bọn họ cũng coi như đã minh bạch vị hoàng đế trẻ tuổi này có cái tính gì, thứ hắn tặng, nên dùng như thế nào thì sẽ dùng như thế, chứ không phải là cần ngươi cúng lên cao.

Cho nên Tần Kham lúc này uống trà Long Tĩnh được ngự ban tâm tình rất không tồi, không hề có ý đau lòng.

Gió đêm lạnh, trà cũng nguội.

Lý Nhị cúi người đỏ nước trà đã lạnh đi, thêm lá trà, rồi cầm bình đồng rót nước nóng vào.

Tần Kham cầm chén trà lên, hai bàn tay lạnh ngắt dí chặt vào chén, cảm thụ được nhiệt độ nóng tới bỏng tay, bỗng nhiên thở hắt ra một hơi.

" Bạch Liên giáo... chắc có động tác rồi chứ hả?"

Bức các hương thân phải tố cáo giáo đồ, cứu tế bần dân trong thành đồng thời tra bắt tín chúng Bạch Liên, vô cớ phân phối bạc thuỷ vận khao thưởng ba vệ để bình ổn quân tâm, tất cả những việc này đều là vì kích Bạch Liên giáo chủ động xuất thủ mà bố trí.

Nhìn như loạn quyền, nhưng mục đích thực sự của Tần Kham chỉ có một điều này.

Muốn đánh bại đối thủ, chỉ có khiến đối thủ hành động, động rồi mới có thể phát hiện sơ hở, nắm được ưu khuyết điểm của đối thủ.

Gió đêm rất lạnh, giống như lẫn vào đao băng kiếm sương, quất lên người thấy đau đau. Trời đêm đổ tuyết nhỏ, từng bông tuyết rơi xuống mặt tan ra thành nước, thuận theo hai gò má chảy xuống cằm.

Tần Kham cầm chén trà nóng, như không hề cảm thấy sự rét lạnh bên ngoài, vẫn ngồi im trong viện tử.

Lý Nhị rụt rè phá vỡ sự yên tĩnh của đêm khuya: "Hầu gia, tuyết rơi rồi, vào nhà đi, cẩn thận không cảm lạnh."

"Lý Nhị, ngươi nếu là đầu mục của Bạch Liên giáo Thiên Tân, sau khi bị bản hầu đánh thẳng cho một cú vào mặt muốn trả thù thì làm thế nào."

Lý Nhị nhếch miệng cười: "Thuộc hạ nếu là đầu mục của Bạch Liên giáo, bị thủ đoạn thần uy của Hầu gia dọa cho như vậy, chuyện thứ nhất muốn làm chính là gom hết tiền hương khói của các giáo đồ mấy năm nay, vỗ mông rời khỏi Thiên Tân, được bao xa thì trốn bấy nhiêu xa, chạy đến một thành lớn phồn hoa mai danh ẩn tích, mua nhà to, mù hai kỹ nữ xinh đẹp làm thiếp, từ nay về sau sống những ngày thần tiên."

Tần Kham gật gật đầu: "Tuy rằng nói nghe hơi hèn nhát một chút, nhưng cũng không tính là nói hưu nói vượn, nếu tính cách của đầu mục Bạch Liên giáo cũng không có tiền đồ như ngươi, quả thật là có loại khả năng này."

Lý Nhị vội vàng cười nói: "Hầu gia, đừng để những lời nói lung tung của thuộc hạ phá hỏng dòng suy nghĩ của ngài, ngài cứ coi như thuộc hạ đánh rắm đi."

Tần Kham cười nói: "Cũng chỉ là tán gẫu thôi mà, nói hưu nói vượn có gì mà không được, ta cũng sẽ không trị tội ngươi... Nói nghe thử đi, ngươi trừ vỗ mông bỏ trốn ra, đầu mục này nếu vẫn muốn làm chuyện hơi có tiền đồ, ngươi nếu hắn, ngươi sẽ làm gì?"

Lý Nhị vẻ mặt đau khổ nói: "Hầu gia, thuộc hạ chỉ biết vung đao mua thương, xung phong hãm trận, ngài... đừng bảo thuộc hạ động não, thuộc hạ nếu có một chút trí mưu của Hầu gia thôi, đã sớm cắm đầu đọc sách đi thi Trạng Nguyên rồi."

Tần Kham thở dài: "Trừ Nghiêm Tung ra, nhìn bên cạnh ta đều là những hán tử thô bỉ, nhân tài quá ít. Ba vệ tạm thời ổn định, nếu muốn trả thù triều đình, Bạch Liên giáo tất sẽ kích động dân chúng làm loạn, điều kiện tiên quyết để kích động dân chúng đó chính là ở trong thành chế tạo khủng hoảng, dân chúng không khủng hoảng, thành Thiên Tân không loạn được. Lý Nhị, cho ngươi một gợi ý: tử viết, thực sắc, tính dã..."

Lý Nhị bất chấp khó khăn chép miệng cố động não, không biết qua bao lâu, Lý Nhị bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đột nhiên vỗ đùi: "Hầu gia, ta hiểu rồi! Bạch Liên giáo nếu muốn kích động dân chúng trong thành, nhất định sẽ đốt thanh lâu kỹ viện trong thành, để nam nhân cả thành không có gái mà chơi, như vậy, dân chúng chẳng phải sẽ khủng hoảng đại loạn sao?"

Cắn chặt răng, mặt Lý Nhị nổi lên vẻ phẫn nộ cực độ: "Bạch Liên giáo bỉ ổn hèn hạ! Đây là... muốn lấy mạng các nam nhân chúng ta mà."

Tần Kham cũng cắn chặt răng, sắc mặt xanh mét nói: "Lý Nhị, trong tên của ngươi tuy rằng mang theo một chữ "Nhị", bản hầu vẫn cho rằng là hữu danh vô thực, chẳng lẽ bản hầu đã đoán sai rồi! Nếu ngươi thật sự không có triển vọng như vậy, bản hầu dứt khoát một cước đá ngươi tới Liêu Dương, đao thật thương thật liều mạng với các Thát tử thôi..."

Lý Nhị cả kinh, vội vàng khom người nói: "Quan thương! Hầu gia, Bạch Liên giáo nếu như muốn làm loạn, tất sẽ đốt quan thương, quan thương không có lương thực, dân chúng trong thành tất loạn!"

Tần Kham lạnh lùng hừ một cái, lườm hắn: "Đúng là như ngọn nến! Không đốt thì không sáng."

"Hầu gia, thuộc hạ sai rồi." Lý Nhị cợt nhả bồi tội, sau đó nghiêm mặt nói: "Hầu gia, nếu quan thương là đích ngắm của Bạch Liên giáo, chúng ta nên bố trí sớm mới phải."

Tần Kham gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn những bỗng tuyết rơi lả tả trong đêm, lạnh lùng nói: "Tiếc cho ngàn thạch lương thực trong quan thương."

"Hầu gia, nếu chúng ta bố trí trước, ngàn thạch lương thực trong quan thương chắc là sẽ không bị đốt."

Khóe miệng Tần Kham lộ ra nụ cười kỳ dị: "Không, để bọn chúng đốt, ngàn thạch lương thực này nếu không bị đốt sạch, phần sau của vở kịch bản hầu không thể nào diễn được nữa."

Gió tuyết Đầy trời đã che đi sát khí trong thành.

Đường Tử Hòa khoác áo choàng màu đen, trên vó ngựa bọc vải dày, giống như hòa thành một thể với đêm tối.

Giục ngựa lặng lẽ phóng trên đường mòn nông trang ngoài thành đông Thiên Tân, đón gió lạnh và băng tuyết gào thét, áo choàng tung bay, lộ ra thân hình thướt tha dưới áo, lúc ẩn lúc hiện.

Khi cách nông trang hơn trăm bước, Đường Tử Hòa kéo ngựa, đứng lặng tại chỗ như hóa đá, sau nửa nén hương, thấy chung quanh không có động tĩnh dị thường, xác định xung quanh không có quan binh mai phục, nàng ta mới cẩn thận giục ngựa đi tiếp.

Cẩn tắc vô áy náy, Đường Tử Hòa rất rõ ràng mình đang làm kiểu mua bán gì.

Đến cửa nông trang, đôi chân thon dài khỏe đẹp của Đường Tử Hòa thò ra, giống như một con bướm nhẹ nhàng xuống ngựa, bộc cương ngựa vào một gốc cây hòa trước trang rồi chậm rãi đi vào viện tử nông trang.

Một tiểu tử trẻ tuổi ăn mặc như con nhà nông ra đón, nói: "Hồng Dương Nữ đã tới..."

Đường Tử Hòa gật gật đầu, nhìn xung quanh trái phải một vòng rồi kinh ngạc nói: "Người đâu? Mọi người không phải đã hẹ ở đây thương nghị đối sách sao? Tại sao không thấy một ai cả."

Tiểu tử cười nói: "Hơn một trăm người tới toàn bộ được Cát Ngũ gia dẫn vào thành rồi."

Đường Tử Hòa ngẩn ra, tiếp theo kinh hãi thất thanh nói: "Vào thành? Cát lão ngũ điên rồi! Hắn dẫn một người vào thành làm gì?"

Tiểu tử thấy Đường Tử Hòa vẻ mặt khác thường thì tự dưng cũng hoảng, vội vàng nói: "Cát Ngũ gia nói, khâm sai Minh đình rất xảo quyệt, mấy ngày nay bắt nhiều người của Bạch Liên giáo chúng ta như vậy, phải cho hắn một kích, nếu đốt quan thương của Thiên Tân, dân chúng trong thành dưới cơn khủng hoảng tất sẽ loạn, xem họ Tần này có công phu gì mà tra bắt Bạch Liên giáo chúng ta nữa..."

Đường Tử Hòa giận tím mặt, tiếp theo vẻ mặt bị thương, ra sức giậm chân, ngửa mặt lên trời thở dài: "Xong rồi! Hơn trăm người Cát lão ngũ dẫn đi chính là nòng cốt c Bạch Liên giáo chúng ta."

"Hồng Dương Nữ, chẳng lẽ... Cát Ngũ gia làm sai?"

"Đương nhiên là sai rồi! Chúng ta có thể nghĩ đến quan thương chính là nguồn cơn khủng hoảng trong thành, quan binh chẳng lẽ không nghĩ tới? Ngươi tưởng khâm sai Minh đình và Cẩm Y vệ đều là hạng bất tài à? Quan thương Thiên Tân lúc này tất đã được bày thiên la địa võng!... Cát lão ngũ, xong rồi."

Vừa dứt lời, trong thành Thiên Tân bỗng nhiên nổi lửa, thế lửa rất hung mãnh, rất nhanh đã hun đỏ cửa bầu trời.

Kinh ngạc nhìn ngọn lửa đỏ rực trong thành, thân hình Đường Tử Hòa khẽ run, trong mắt từng giọt châu chả xuống, vỡ tan