Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 405: Chủ động xuất thủ




Nhắc tới ba chữ "Bạch Liên giáo", đám hương thân không khỏi mồ hôi như mưa, sắc mặt tái nhợt.

Thiên Tân Bạch Liên giáo gây loạn ầm ĩ như vậy, các hương thân ở nội đường sao có thể không biết? Những kẻ này ngụy trang lang trung giang hồ hành nghề y, người bán hàng rong gánh hành đi qua thôn xóm, võ sĩ thôn trang cưỡi khoái mã chạy qua thôn trang. Lang trung giang hồ quả thật là xem bệnh, người bán hàng rong quả thật là bán hàng, võ sĩ quả thật là võ sĩ qua đường, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là khi qua các thôn các trang thì thuận tiện nhận tín chúng mở hương đường, tuyên dương Vô sinh lão mẫu, mà những hương thân này lại giận mà không dám nói gì.

Bởi vì tính tình của Bạch Liên giáo không được coi là tốt lắm, dù sao người ta đang ở thời kỳ mặt trời giữa trưa, bóng tối tạm thời áp đảo ánh sáng, phật Di Lặc cũng không lâm thế, cho nên tính tình của họ rất nóng nảy, các hương thân dám mật báo cho quan phủ thì kết cục tất nhiên là cả nhà chết hết, kiểu chết này không giống như quan phủ xử theo mức phạt cao nhất của pháp luật, trực tiếp một câu "thay trời hành đạo" thế là xong, có thể nói là nhẹ như lông hồng.

Các thôn các trang nhà ai vào giáo, nhà ai cúng Vô sinh lão mẫu, các hương thân đương nhiên biết, nhưng, trước mặt vị Hầu gia nham hiểm này, bọn họ Rốt cuộc là biết hay là không biết đây?

Các hương thân lo sợ không yên nhìn nhau, phát hiện trong nội đường đều là những vẻ mặt bất lực.

Nội đường trầm mặc hồi lâu, Tần Kham cũng không vội, khểnh chân chậm rãi uống trà, rồi bỗng như vô tình thốt ra một câu.

"À, đúng rồi, có chuyện vừa rồi quên nói cho các ngươi, các ngươi vừa rồi sau khi vào thành, bản hầu đã phái người mời nhi tử của các vị vào thành theo, thành Thiên Tân tuy nói hơi nhỏ, hơi đơn sơ, nhưng vẫn có nhiều nơi đáng để chơi..."

Bịch bịch bịch....

Các hương thân lần này thực sự quá sợ rồi, đều mặt hướng về phía Tần Kham mà dập đầu như giã tỏi.

"Hầu gia, Lưu trang có Bạch Liên giáo! Thôn dân nhập giáo có hơn bốn mươi hộ, thảo dân nguyện vạch trần hết."

"Hầu gia, Liễu Thụ trang có Bạch Liên giáo! Thôn dân nhập giáo sáu mươi hộ, thảo dân nguyện tốt cáo."

"Hầu gia..."

"..."

Các hương thân vốn do dự lúc này ai nấy tranh nhau tố giác. Tần Kham thì thở dài phiền muộn.

Lúc này hắn rõ rồi, rõ ràng chính là sắc mặt chó săn triều đình trấn áp nông dân khởi nghĩa, tàn sát giai cấp vô sản, không cần soi gương cũng biết lúc này bản mặt của mình như thế nào.

Phiền muộn thì phiền muộn, nhưng tâm thái của Tần Kham vẫn điều chỉnh rất tốt. Cái thứ Lương tâm này giống như sự hồn nhiên khi nhỏ đều có tính thời hiệu, đều là một khi đi rồi thì không trở lại.

Vả lại, mình có tà ác hay không thì không biết, nhưng Bạch Liên giáo chưa chắc đã đại biểu cho chính nghĩa.

Tần Kham mỉm cười nhìn quét nội đường, nói: "Chư vị đều là hương thân đức cao vọng trọng, là cột trụ kiên cố cho sự ổn định và hoà bình lâu dài của triều đình, các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi là hương thân của triều đình, chứ không phải hương thân của Bạch Liên giáo. Đạo lý Môi hở răng lạnh bản hầu sẽ không nói lại làm gì, căn cơ của triều đình nếu bị dao động, cái đám Bạch Liên tà giáo luôn hô khẩu hiệu cướp của người giàu chia cho người nghèo sẽ đối đãi các ngươi như thế nào, các ngươi chẳng lẽ không hiểu sao?"

"Thảo dân nguyện quên mình phục vụ cho triều đình."

"Như vậy rất tốt... Bản hầu sắp thi hành thủ đoạn lôi đình rồi, xin các hương thân tương trợ."

Các hương thân Lo sợ bất an hai chân như nhũn ra cuối cùng cũng sống sót rời khỏi nha môn Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ như điện Diêm Vương.

Nơm nớp lo sợ vừa bước ra khỏi cửa nha môn, mọi người lại ngạc nhiên phát hiện trên quảng trường nhỏ trước nha môn có bốn người quỳ, bốn người đều bị trói. Cúi đầu quỳ về phía nha môn, phía sau bốn người là bốn đao phủ mặc áo đỏ để lộ nửa cánh tay, cương đao trong tay dưới ánh nắng lấp lánh.

Các hương thân đang kinh ngạc thì thấy một Cẩm y Giáo úy lớn tiếng hô: "Bốn kẻ này ở trong thành Thiên Tân, trường kỳ dung túng tà giáo, lén lút mở hương đường, bất chấp tà giáo mê hoặc lừa gạt nhân tâm. Dân có tội mà không báo, nước có pháp luật mà không theo. Luận tội xử trảm."

Bốn ánh đao lóe lên, bốn cái đầu người đầm đìa máu đồng loạt rơi xuống đất, lăn thẳng tới chân của các hương thân.

Các hương thân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai chân không theo điều khiển bịch một tiếng, quỳ lên vũng máu vẫn còn tỏa khí nóng.

Không ít người cuối cùng cũng sụp đổ, há miệng khóc ta.

"Ta nguyện ra sức cho triều đình! Tha mạng."

Tần Kham ngồi ở tiền đường khểnh chân uống trà miệng lộ ra nụ cười yếu ớt.

Hỏa hậu gần đủ rồi.

"Lý Nhị..."

"Có."

"Lệnh cho tướng sĩ của dũng sĩ doanh ngoài thành chuẩn bị xuất phát, mỗi thôn mỗi trang ngoài thành Thiên Tân phái một trăm tướng sĩ của dũng sĩ doanh đóng giữ, để hương thân các thôn phối hợp, truy bắt và bỏ tù thôn dân gia nhập tà giáo."

"Vâng."

" Một ngàn tướng sĩ và hai trăm điểu thương đội còn lại thì ở ngoài thành đợi lệnh, dùng tín hỏa tiễn làm tín hiệu, nếu Bạch Liên giáo dám vào thôn trả thù thì khẩn cấp tiếp viện, đánh chết đám Bạch Liên giáo đồ này ở ngoài thôn."

"Vâng."

" Một ngàn Cẩm Y vệ bên cạnh bản hầu thì tỏa ra bốn phía quan nha đề phòng, Cẩm y Giáo úy và bang nhàn dưới trướng Mưu đại nhân thì tỏa tới các ngóc ngách trong thành tìm hiểu tin tức, trong lý trong giáp nào nếu có dân chúng gia nhập ta giáo làm loạn thì lệnh cho Cẩm Y vệ đánh chết."

"Vâng."

"Phái người cầm thủ lệnh của bản hầu, từ nha môn thuỷ vận lâm thời phân phối mười vạn lượng bạc cùng với thị dê thịt bò cho Thiên Tân tam vệ, dùng danh nghĩa triều đình khao thưởng tướng sĩ của ba vệ, bạc phải phân phát đến tay của mỗi một quân sĩ. Ở hai chợ đông chợ tây ngoài thành thì dùng danh nghĩa triều đình mở lều từ thiện, tờ kho quan phân phối năm trăm thạch cứu tế người nghèo trong thành, dám bố cáo chiêu an, toàn thành nghe thấy."

"Vâng."

Những ra mệnh lệnh Liên tiếp được đưa ra, thành Thiên Tân nho nhỏ theo từng mệnh lệnh của khâm sai đại nhân bỗng nhiên trở nên hỗn loạn.

Ngoài thành, tướng sĩ dũng sĩ doanh mặc giáp trụ cầm qua xuất phát từng nhóm, tiến vào thôn trang.dưới sự chỉ điểm của các hương thân, truy bắt bỏ tù các thôn dân đã gia nhập tà giáo.

Cơ sở kiên cố của Đại Minh cuối cùng cũng phát huy tác dụng của nó, hương thân các thôn thay đổi thái độ triều đình và Bạch Liên giáo hai bên đều không đặc tội, trong một đêm bỗng nhiên toàn bộ nghiêng về phía triều đình, thế là từ đường tông tộc của các thôn bốc khói lửa, các thôn dân bị triệu tập, trước bài vị của tổ tông, từ trong nhà các thôn dân bị truy bắt lục xoát ra bức họa của Vô sinh lão mẫu, lư hương, hương án các chứng cớ rõ ràng được đưa ra, các thôn dân đang xôn xao bất an vừa nhìn thấy từng chứng cớ đủ để xét nhà diệt tộc này Cuối cùng cũng dần dần bình ổn.

Dù có thôn dân không phục đối với chuyện quan binh bắt người muốn cường hành ra mặt, song tác dụng của các hương thân liền được phát huy, ở trước bài vị của tổ tông tại từ đường mắng như tát nước, khiến cho các thôn dân phải hậm hực quay về.

Vốn là một chuyện trắng đen rõ ràng, người vào Bạch Liên giáo sẽ mất đầu, luật pháp triều đình từ thời Hồng Vũ đã lập, cường hành ra mặt thì lấy đạo lý gì mà ra mặt?

Trong thành, lý bảo sắc mặt hớt hải khua chiêng gõ trống chạy quanh, lớn tiếng thét to triều đình cứu tế bần dân. Ai ba bữa không đủ, người ăn không được no đều có thể tới hai chợ nhận gạo, ân đức triều đình, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

Trong tiếng hét to, trong tiếng ca công tụng đức của bần dân đối với triều đình. Từng đội Cẩm Y vệ mặc thường phục lại bỗng nhiên xông vào trong nhà dân chúng nào đó, nhanh như chớp truy bắt khám xét tín đồ của Bạch Liên giáo.

Cùng lúc đó, trong doanh địa của Thiên Tân tam vệ, cùng với Bách hộ sở và Thiên hộ sở đều có một con khoái mã lao vào, kỵ sĩ trên ngựa cao giọng hô vang.

" Phụng thiên tuần thú khâm sai Tần Hầu gia thay hoàng đế bệ hạ khao thưởng tướng sĩ của Thiên Tân tam vệ, mỗi người năm lượng bạc, ra nhận đi! Bạc tới tay rồi, cố mà bán mạng cho triều đình."

Đây là một hồi chiến tranh tranh thủ dân tâm quân tâm với Bạch Liên giáo, chiến tranh không thấy khói thuốc súng, nhưng lại hung hiểm hơn tàn sát có khói thuốc súng.

Đường Tử Hòa hiểu đại thế của thiên hạ, Tần Kham hiểu dân tâm.

Dân tâm kỳ thật rất đơn giản. Đó chính là ăn lo là việc chính.

Thiên hạ dù sao của là của họ Chu, dân chúng bụng không đói ai lại chịu mạo hiểm tru di cửu tộc để nhàn rỗi không có gì làm giết quan tạo phản?

Cái gọi là lý tưởng, tín ngưỡng, chí hướng... Mấy thứ này so sánh với thức ăn thì chẳng là gì cả.

Người Lịch triều lịch đại tạo phản, khởi nghĩa vũ trang đều là gì không sống nổi nữa. Các dân chúng phản hay không phản cũng chỉ có đường chết bị người có dã tâm một, hồ đồ đi theo làm phản.

Tần Kham biết dân tâm là cái gì, cho nên động tác lớn đầu tiên khi hắn tới Thiên Tân đó chính là để dân chúng được ăn no, lại thưởng bạc cho các tướng sĩ, đây là điều kiện tiên quyết để tất cả được ổn định.

Không hề có dấu hiệu, Bạch Liên giáo thế phát triển tốt ở Thiên Tân bị động tác đột nhiên của khâm sai đại nhân đánh cho ngây người.