Quan thương trong thành Thiên Tân nằm ở thành đông gần bến tàu, diện tích rất lớn, nhà kho xếp thành hình chữ nhất ở thành đông, Thiên Tân tả vệ phái bốn bách hộ ngày đêm thay nhau tuần tra canh phòng.
Quan thương không nhất định đều là chứa lương thực, Thiên Tân là hải cảng, thuyền hàng từ bắc tới nam đều cập bến ở đây, tơ lụa lá trà đồ sứ đều cất ở trong thùng gỗ, các thương nhân vận hàng đường thủy ngầm đút cho quan viên tào đạo nha môn và tướng lĩnh ba vệ chút bạc, hàng hóa của bọn họ liền được vào quan thương, có quan binh ngày đêm tuần tra bảo hộ, không lo mất mát.
Đây kỳ thật là hành vi thương nghiệp rất đứng đắn, cách làm của các thương nhân chẳng khác nào là thuê quan thương làm kho hàng, chỉ có điều tiền thuê hơi đắt.
Lúc này đã là đêm khuya, hơn mười kho hàng của quan thương Thiên Tân đều bốc cháy, thế lửa rất lớn, loáng thoáng xen lẫn mùi dầu, chuẩn bị đầy đủ như vậy, hiển nhiên quân sĩ trong bốn bách hộ canh phòng quan thương có đồng mưu của Bạch Liên giáo.
Tiếng la đồng kêu vang, các tướng lĩnh bách hộ trông kho gấp đất độ mắt như màu đất, gân cổ hò hét hô cứu hỏa, nhìn các quân sĩ cầm theo thùng nước đổ vào lửa, thực sự có thể nói như muối bỏ biển, các bách hộ sắc mặt càng tuyệt vọng. Thế lửa càng lúc càng thịnh, nhưng mà tiền đồ của bọn họ từ nay về sau sẽ ảm đạm không có ánh sáng, vận khí nếu xấu thì lưu đày thậm chí chém đầu cũng không có gì là lạ.
Một dãy nhà kho của quan thương trước đó đã bị đổ dầu, lửa mượn thế gió, cơ hồ trong chớp mắt liền đốt cháy cả quan thương.
Ngày gió to phóng hỏa, vụ đốt quan thương Thiên Tân này không nghi ngờ gì nữa là một vụ rất thành công.
Lửa lớn làm toàn thành bừng tỉnh, dân chúng từ các hộ xách thùng nước tới dập lửa, cả tòa thành vì vụ cháy này mà trở nên sôi sục.
Trong cơn hỗn loạn, gần trăm hán tử nhà nông mặc áo vải thô màu xám, eo dùng dây thừng làm thắt lưng giống như xem náo nhiệt tụ tập lại cùng nhau, đánh mắt ra hiệu rồi đoàn người vô thanh vô tức đi đến chợ tây ở thành tây.
Dân chúng va quan binh toàn bộ tụ tới thành đông để cứu hoả, thành tây vắng vẻ không có người, hơn trăm người vội vàng đi đến chợ tây, rồi đi thêm mấy trăm bước là tới cửa thành tây, cửa thành đóng cũng không sao, dùng vuốt móc buộc dây thừng, thuận theo tường thành đất thấp bé đi xuống là được, đêm nay coi như là đại công cáo thành mà không có tổn thất.
"Vụ cháy hôm nay đốt quá tuyệt." Cát lão ngũ vẻ mặt hả hê thấp giọng khen.
Một tiểu tử trẻ tuổi đầu buộc khăn xanh cười nói: "Đi theo Cát Ngũ gia đánh một trận để thuận khí, trong lòng rất thống khoái, lúc này tên khâm sai họ Tần đó chắc đang tức giận, dạy cho hắn phải ngoan, thành Thiên Tân rốt cuộc là thiên hạ của triều đình hay là thiên hạ của Bạch Liên giáo ta."
Cát lão ngũ vẻ mặt đắc thắng kiêu ngạo, thấp giọng cười nói: "Hồng Dương Nữ cứ nói Tần Kham này không thể coi thường, nhưng hắn tới Thiên Tân mấy ngày nay, chẳng qua chỉ bắt được ít tín đồ vòng ngoài, chẳng làm tổn thương gì tới gân cốt của chúng ta, ngược lại bị chúng ta đốt quan thương, ta thấy, Hồng Dương Nữ đánh giá khâm sai triều đình quá cao rồi, chẳng qua cũng vậy mà thôi...."
Lời nói Đắc ý của chưa hết, mọi người đang đi ở chợ tây bỗng nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân.
Mọi người đang ngạc nhiên thì phát hiện trên nóc nhà hai bên đường sáng ánh đuốc, ngay sau đó tầng một tầng hai của các cửa hàng hai bên đồng thời mở cửa sổ, từng cỗ nỏ cơ liên xạ tỏa ra khí tức lạnh lẽo thò ra, tên được lắp trên nỏ cơ chỉ vào trung gian phần tử nòng cốt của Bạch Liên giáo đang đi giữa ngã tư đường chợ tây.
Đầu chợ cuối chợ cũng vù một cái xuất hiện gần ngàn Cẩm y Giáo úy mặc phi ngư phục, cương đao trong tay mỗi người đã ra khỏi vỏ.
Phó Thiên hộ Thường Phượng mặc giáp trụ đi lên án đao mà đứng, mắt hổ lạnh lùng quét quả hơn trăm người bọn Cát lão ngũ bị vây, bỗng nhiên quát to: "Dư nghiệt Bạch Liên, ý đồ gây rối, hại nước làm loạn, mau mau buông binh khí, bó tay chịu trói, nếu không giết không cần hỏi."
Cẩm y Giáo úy ở hai đầu đường đồng loạt tiến lên một bước, đồng thanh quát to: "Giết không cần hỏi."
Người của Bạch Liên giáo Sắc mặt tái nhợt trầm mặc lưng tựa lưng, vây thành một vòng tròn nhỏ, cũng có mấy phần vị đạo của viên trận ngăn địch của quân ngũ.
Cát lão ngũ không nói gì, trầm mặc phóng lên cao, người vừa nhảy lên được nửa trượng, bên hông bên hông đã rời vỏ, mũi đao sáng như tuyết đâm thẳng tới yết hầu Thường Phượng.
Giáo úy Chung quanh tất nhiên sẽ không để phó Thiên hộ có tổn thất, gì, năm ba người liền giơ đao đón đỡ.
Hơn trăm Bạch Liên giáo chúng thừa cơ phát động, mọi người vung đao vừa đánh vừa lui, di động tới cạnh cửa thành hướng tây.
Thường Phượng cười lạnh mấy tiếng, quát: "Kẻ không chịu trói toàn bộ bắn chết tại chỗ."
Vù vù vù!
Lượt mưa tên thứ nhất bắn ra, liền có hơn mười Bạch Liên giáo đồ bị bắn trúng chỗ yếu hại, thân thể nháy mắt mất đi lực lượng, ngã oặt xuống đất, trước khi mất đi ý thức, trong đầu vẫn còn lưu lại một tia hối hận cuối cùng.
Thì ra khâm sai triều đình không vô dụng như Cát Ngũ gia nói, thiên la địa võng đêm nay rõ ràng là đã được bày sẵn để bắt họ.
Đêm khuya tuyết càng rơi càng lớn, trong thiên địa phủ thêm một tấm màn thương mang, như ảo ảnh trong mơ, dạy người ta sự trắng đen chính tà phân không rõ trong thế gian này.
Đường Tử Hòa lẳng lặng nấp trong một ngõ nhỏ tối tăm, nhìn các huynh đệ của Bạch Liên giáo rơi vào bẫy của Cẩm Y vệ, nhìn từng mũi tên nhanh như tia chớp bắn vào trong thân thể của các huynh đệ, nhìn từng lưỡi dao sắc bén vô tình chém vào người các huynh đệ, cùng những tiếng hét thảm trước khi chết, giống như từng mũi dao đâm vào trong lòng những.
Đường Tử Hòa mặt không biểu tình mà nhìn, giống như một pho tượng hóa đóa, cứ vậy nhìn các huynh đệ Bạch Liên giáo ở cách nàng ta không xa liều mạng, bỏ mạng, tay nàng nắm thành quyền, khuôn mặt tuyệt sắc vẫn lạnh lùng như nham thạch,, nhưng trong hốc mắt đã đẫm lệ, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy.
Nhóm người bị các Cẩm Y vệ tàn sát này không phải tín đồ hương đường bình thường, bọn họ là huynh đệ nòng cốt đã theo nàng ta mấy năm, phát dương quảng đại các mầm của Bạch Liên giáo Thiên Tân trong thành Thiên Tân.
Hơn một trăm người, cứ như vậy bị triều đình coi như trâu ngựa heo chó, tàn sát một cách vô tình.
Tần Kham....
Tính kế thâm trầm, thủ đoạn độc ác lắm!
Đường Tử Hòa cắn chặt răng, nước mắt không biết từ khi nào đã bị nàng ta nuốt về, ánh mắt lại ném về phía hiện trường kịch chiến cách đó không xa, quyền đầu của Đường Tử Hòa đã nắm chặt tới trắng bệch làm.
Biết rõ không thể mà vẫn làm, là dũng hay ngu, cứ đợi xong chuyện rồi luận đi.
Hít sâu một hơi, Đường Tử Hòa xoay người đi vào sâu trong ngõ.
Khi Cẩm Y vệ tàn sát Bạch Liên giáo chúng, Đường Tử Hòa ở trong ngõ nhỏ gõ cửa một hộ gia đình.
Đây là một hộ gia đình trung sản, một tòa nhà hai gian, trong nhà thậm chí còn có một lão bộc. Trong cửa hông cũ kỹ, truyền đến câu hỏi dè dặt của lão bộc, cách đó không xa quan phủ và Bạch Liên giáo đang chém giết, đêm nay quan thương lại bốc cháy, trong thành hỗn loạn, chẳng trách hộ gia đình này sợ như vậy.
"Là ai vậy?"
Đường Tử Hòa không đáp lời, tiếp tục gõ cửa.
Tiếng gõ cửa rất gấp, lão bộc bên trong tựa hồ hạ quyết tâm, đương nhiên, hành động gõ cửa cũng khiến lão bộc được uống thuốc an thần, dù sao quan phủ hay là lưu manh tuyệt đối sẽ không lễ phép như vậy.
Cửa hông két một tiếng mở ra, lão bộc giơ đèn lồng sát vào, híp mắt quan sát một lúc, cuối cùng vui vẻ nói: "Thì ra là Đường..."
Còn chưa hết câu, ánh đao sáng như tuyết cắt qua cổ lão bộc, lão bộc mặt trợn trừng không dám tin, máu tươi phun ra như suối lại giống như làm chảy đi hết sinh cơ của lão.
Quỵ xuống, ngã ngửa ra sau, người run kịch liệt mấy cái, lão bộc đã không còn hơi thở.
lão trước khi chết vẫn nghĩ không thông, vạn gia sinh phật, Đường thần y cứu người vô số vì sao hạ độc thủ với một lão nhân như lão.
Phật và ma, vĩnh viễn cùng sống trong tâm của mỗi người, có người giấu ma rất sâu, hắn chính là phật trong mắt vạn người.
Đường Tử Hòa quay người đóng cửa lại, kiên quyết lão bộc đã chết cũng không nhắm mắt, thanh âm vừa run rẩy lại vừa mang theo sự kiên quyết.
"Bạch Liên là Thần Thánh, nhưng chung quy vẫn không tránh được vải dính máu tương, một tướng công thành vạn xương khô... Một tướng công thành vạn xương khô."
Lẩm bẩm đọc, giống như tự thuyết phục bản thân, Đường Tử Hòa cắn chặt răng, nắm chủy thủ trong tay, từng bước đi đến hậu viện của căn nhà.
Trong Hậu viện, còn có một đôi vợ chồng trẻ tuổi, mấy tháng trước, Đường thần y thậm chí còn trị khỏi bệnh ở mắt cho vị thê tử trẻ tuổi này, nhưng mà lúc này, trong tay Đường thần y lại cầm dao mổ.
Cát lão ngũ vẫn đang ra sức chém giết, không nhớ rõ đao trong tay mình đã chém ngã phiên ưng khuyển Minh đình, cũng không nhớ rõ người khác đã chém bao nhiêu nhát dao lên người hắn, hắn thở hổn hển, vết thương trên người không ngừng túa máu, hắn lúc này hoàn toàn đã lâm vào tuyệt vọng.