Ngón út rời bàn tay Tiền Khiêm Ích, thần sắc hoàng đế không đổi, ông ta lại ấn đao xuống, ngón áp út cũng rời tay , lúc này mới thấy hoàng đế lộ vẻ trào phúng, mặt ông ta trắng bệch, có lẽ do quá đau người run bần bật, vấn đặt đao lên ngón giữ ấn xuống ...
Lần này đao không cắt được xương, mồ hôi ròng ròng trên mặt, ông ta chuẩn bị chặt.
“ Bỏ đi, ngươi thắng rồi, trẫm lấy hai ngón tay của ngươi, chuyện này coi như xong.” Vân Chiêu khoát tay:
Tiền Khiêm Ích cung kính khấu đầu:” Tạ ơn bệ hạ không giết.”
Vân Chiêu nhìn ông ta xé áo băng bó tay:” Trong lòng trẫm, ngươi chưa bao giờ là người có phẩm chất kiên cường, nhưng hôm nay ngươi đã biểu hiện ra phẩm chất đó, trẫm lùi một bước có sao. Lần này ngươi làm rất tốt, trẫm không phải không dự liệu được ngươi sẽ tới cầu xin, nói cho ngươi biết, dù ngươi có nói hay ho cỡ nào, trẫm cũng lấy cánh tay Liễu Như Thị.”
“ Không ngờ ngươi có dũng khí trực tiếp dùng thân thể của mình làm giá mặc cả, cắt một ngón, đại trượng phu mới làm được, cắt hai ngón cần nghị lực vô song, cắt ngón thứ ba thì phải đủ tàn nhẫn, trẫm khâm phục.”
“ Thôi coi như trẫm bị ăn chửi cũng được, ngươi dùng hai ngón tay đổi lại địa vị đứng đầu văn dàn chiếm lợi lớn rồi.”
Tiền Khiêm Ích dập đầu thêm ba cái:” Tạ ơn bệ hạ khoan dung ... Thân thể lông tóc do cha mẹ ban cho, không dám hủy hoại, nếu bệ hạ không định dùng ngón tay này để cảnh cáo thiên hạ vậy xin cho thần mang về, mai này chôn cùng cho toàn vẹn.
Vân Chiêu mỉm cười gật đầu:” Chuẩn.”
Tiền Khiêm Ích nhặt hai ngón tay đứt ở dưới đất lên, lần nữa thi lễ rời hành cung.
Vân Chiêu nhìn vũng máu trên mặt đất lẩm bẩm:” Có phải kẻ nào kẻ nấy đều thấy trẫm dễ bắt nạt không? Một kẻ trên lịch sử đối diện với Mãn Thanh tới đầu gối không thẳng lên được, vậy mà trước mặt trẫm lại không biết sợ ... Thật khó tin.”
Lê Quốc Thành từ ngoài đi vào, nhìn vết máu còn tươi, tặc lưỡi:” Thần nghe nói người Giang Nam thích dùng ngựa đổi tỳ thiếp, dùng hai ngón tay đổi tỳ thiếp thì chưa nghe nói bao giờ, bội phục. Bệ hạ, Liễu Như Thị đuổi theo Tiền Khiêm Ích tới Dương Châu, quỳ ngoài hành cung nói là để nhận cái chết, thấy ông ta mất hai ngón tay thì cực kỳ phẫn nộ, to gan xông vào hành cung, thần đứng trên bậc thềm, đợi ả xông qua cấm khu là chém chết, không ngờ Tiền Khiêm Ích tát một cái đánh ngất ả đưa đi. Bệ hạ, nữ nhân ngu ngốc này làm sao sống được tới bây giờ?”
Vân Chiêu ngồi về ghế của mình, mân mê ngón tay:” Chắc là ông trời bồi thường cô ta.”
Lê Quốc Thành đặt một bản văn thư lên bàn: “ Đúng như dựa liệu của bệ hạ, các tiên sinh ở đại học đường Ngọc Sơn đều theo Tiền Khiêm Ích ra hải ngoại, bao gồm Chu Thuấn Thủy tiên sinh mà người coi trọng, ngoài ra có đám Lưu Tông Chu, Vương Phu Chi, Phương Dĩ Trí, hơn 100 người.”
“ Nguyên Thọ tiên sinh đánh giá chuyện này ra sao?”
“ Bệ hạ, thư viện Ngọc Sơn đóng cửa rồi.”
“ Hả? Đóng cửa là sao?”
“ Từ tiên sinh đóng đại môn thư viện, lệnh toàn bộ tiên sinh học sinh ở lại thư viện học tập, không chỉ thế toàn bộ thư viện Ngọc Sơn trong thiên hạ đóng cửa.”
Vân Chiêu lắc đầu:” Tiên sinh quá hẹp hòi rồi.”
Lê Quốc Thành không dám bình luận, cục diện bây giờ quá quỷ dị, không ai đoán được mục đích cuối cùng của hoàng đế là gì.
Về tới hậu viện, chưa đợi Vân Chiêu ngồi xuống đã nghe thấy Phùng Anh nói:” Ai cũng đi cả rồi, bệ hạ không lo mình thành cô gia quả nhân sao?”
Vân Chiêu đặt tay lên bụng nàng: “ Nàng đã biết thế sao không sinh thêm vài đứa chơi với ta, giờ ta rảnh rồi có thể chơi đùa với các con.”
“ Nay ra biển đã thành phong trào, trăm vạn bách tính muốn rời bản địa đi Nam Dương, đi Diêu Châu phát tài, một mình thiếp sinh thì tác dụng gì.”
“ Một người cũng không bỏ qua, tối nay sinh luôn.”
…….. ………
Phùng Anh chỉ nhìn thấy người ở bản địa Đại Minh đang nhanh chóng biến mất, không nhìn thấy ở Châu Âu cũng có rất nhiều người đang biến mất.
Nàng không thấy cũng là bình thường thôi, vì Châu Âu cách Đại Minh quá xa, dù hoàng đế Vân Chiêu cũng chỉ biết tin tức lẻ tẻ.
Có điều tin tức về giáo hoàng Anh Nặc Sâm đệ thập ( Innôcentê X) qua đời thì y biết.
Một giáo hoàng bị Thượng Đế gọi về chẳng có gì đặc biệt, dù sao trước ông ta đã có 238 giáo hoàng đi hầu hạ Thượng Đế.
Chẳng nhìn thấy thiên sứ giáng lâm đón giáo hoàng, cũng chẳng thấy cột lửa thẩm phán trên trời giáng xuống, đem Sứ Đồ cung nơi giáo hoàng cư ngụ đốt thành tro bụi.
Ngày hôm đó trong thành La Mã chẳng có chút gì khác thường, ngay cả bầu trời cũng chẳng quang đã hay âm u, chỉ có đám bồ câu vì không ai cho ăn bắt đầu hung dẽ cướp của người đi đường.
Tiểu Địch Tạp Nhĩ thu hồi ánh mắt từ đám bồ câu, bóp nát bánh mỳ đen, buông tay một cái, liền có con bồ câu đáp xuống ăn vụn bánh mì.
Một con bồ câu không đủ ăn, Tiểu Ngả Mễ Lệ ăn rất khỏe, bồ câu lại nhỏ, vì thế nó xòe cả tay trái ra.
Ông ngoại từ mới từ tòa án tôn giáo ra cũng cần một món ăn ngon.
Giáo hoàng Anh Nặc Sâm X đã chết, những nỗ lực đoàn sứ tiết Đại Minh ở Châu Âu làm trôi theo dòng nước.
Vì giáo hoàng mới được tuyển ra Á Lịch Sơn Đại VII (Alexande VII) khác hoàn toàn giáo hoàng cũ.
Anh Nặc Sâm là người tư tưởng bảo thủ, ủng hộ thân tộc ở Tây Ban Nha, từ chối thừa nhận sự độc lập của Bồ Đào Nha, đàn áp dị dạo cực kỳ mạnh tay.
Bây giờ Á Lịch Sơn Đại VII tốt nghiệp đại học Tích Da Nạp (Siena) không phải là người thích tiền tài, thích giao công vụ cho thân tín, còn mình trốn trong Sứ Đồ cung uống rượu ngày đêm nữa.
Ông ta được giáo dục bậc cao, ông ta nhận ra thần học đã tới lúc nguy ngập, rất nhiều điển tịch cũ đã không thể giải thích cho kín kẽ nữa, Á Lịch Sơn Đại VII chuẩn bị tìm tung tích thần trong học vấn mới.
Vân Chiêu thông qua tin tức này rốt cuộc hiểu ra vì sao khoa học mới ở Châu Âu giai đoạn đó lại hưng thịnh khác thường như thế.
Ca Bạch Ni ( Copernicus) bị giáo hoàng nghi ngờ cả đời, Gia Lợi Lược (Galileo) bị giám thị cả đời, Bố Lỗ Nặc (Giordano Bruno) bị đưa lên hỏa hình đài, tòa án tôn giáo làm tất cả chuyện nó có thể, học vấn mới không biến mất, ngược lại càng có nhiều người tìm kiếm học vấn mới.
Á Lịch Sơn VII không thể sống trên nhân gian.
Đó là phản ứng đầu tiên của Vân Chiêu khi xem xong văn thư.
Thần học Châu Âu phải đề phòng, phải chèn ép học vấn mới, tòa án tôn giáo nhất định phải gánh lấy trọng trách, trấn áp tàn khốc nhất đối với mọi dị đoan tà thuyết xuất hiện ở Châu Âu.
Phải để dị đoan tà thuyết đó sinh sôi nảy nở ở Đại Minh, để tôn giáo tiếp tục giữ cảm giác tồn tại siêu nhiên.
Lần này Vân Chiêu dùng bút đỏ viết lệnh ám sát.
Điều này có nghĩa là phàm những đồng minh bí mật của đế quốc Đại Minh đều có nghĩa vụ chấp hành, hơn nữa phải chết mới thôi.
Kiều Dũng theo Tiểu Địch Tạp Nhĩ tới La Mã sắc mặt âm trầm.
Trương Lương cũng không nén được lửa giận.
Nếu như Anh Nặc Sâm X sống thêm hai tháng nữa thôi, hắn có cách thông qua đường bí mật đưa ngài Địch Tạp Nhĩ từ tòa án tôn giáo ra, đương nhiên còn có những người bạn của ông ta.
Chỉ cần đưa những người đó rời tòa án tôn giáo, lục địa Châu Âu không còn chỗ cho họ sống nữa, phải lên thuyền tới phương Đông xa xôi.
Sau khi Á Lịch Sơn Đại VII thành giáo hoàng, ông ta lập tức hạ lệnh thả Địch Tạp Nhĩ cùng với người liên quan tới khoa học mới ở tòa án tôn giáo.
Làm đám Kiều Dũng trở tay không kịp.
Bố trí suốt hai năm, tốn vô số tiền bạc, cuối cùng nhận lấy kết quả này, đám người Trương Lương không chấp nhận.
“ Giờ chỉ còn cách giết giáo hoàng!” Kiều Dũng nghiến răng nói:
Trương Lương nhíu mày: “ Á Lịch Sơn Đại VII ở trung Sử Đồ cung, canh phòng nghiêm ngặt, chúng ta không có cơ hội ra tay.”
Kiều Dũng cười lạnh: “ Mười ngày nữa thôi là ngày Di Tát ( lễ Misa) do giáo hoàng chủ trì, cũng là lần đầu tiên ông ta xuất hiện với thân phận giáo hoàng, mai phục trong đám đông, ám sát.”
.....