“ Bệ hạ, Hạ Hoàn Thuần giết tổng đốc Ba Tư rồi.” Tiền Thiểu Thiểu hôm nay đưa tới cho Vân Chiêu một bản quân báo quân báo mà hắn nghĩ là hết sức quan trọng:
Thế nhưng Vân Chiêu không xem, giao cho Lê Quốc Thành đem lưu trữ. Đây là sự cố chấp của Hạ Hoàn Thuần, cuộc chiến này tất nhiên đảm bảo bình an lâu dài cho Tây Vực, nhưng dù không có thì Tây Vực cũng không loạn được, một khi đường sắt chạy tới đó mang theo phồn vinh, đó mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Giết chóc chỉ là thủ đoạn sơ cấp nhất, khi Lam Điền còn yếu sơ xảy một chút sẽ tan nhà nát cửa thì phải dùng cách này, diệt trừ bất kỳ thứ mầm mống hiểm họa nào. Nhưng bây giờ đã cường đại rồi, có nhiều lựa chọn tốt hơn.
Hạ Hoàn Thuần vẫn đi theo lối tư duy cũ kỹ, Vân Chiêu không thể nói là không thất vọng.
Báo cáo chưa hết, Tiền Thiểu Thiểu tiếp tục nói:” Bệ hạ, mặc dù Hạ Hoàn Thuần đánh bại người Ba Tư, nhưng đám môn đồ của Tôn Quốc Tín mới là kẻ thủ ác thực sự, bọn chúng đang dùng chém giết xua đuổi để tạo ra chia rẽ khu vực, từ nay về sau khu vực đó đừng mong yên tình, người Ba Tư, Ả Rập, Đại Minh, La Sát, Thát Đát, lẫn lộn với nhau, tuyệt đối có thể coi là mảnh đất bị ác nguyền rủa.|
“ Hạ Hoàn Thuần ứng phó thế nào?”
“ Đuổi hết đi đại lục Ấn Độ rồi ạ.”
Vân Chiêu gật gù:” Cũng tốt, đại lục Ấn Độ là nơi nhiều dân tộc hỗn cư, tới đó họ có thể sống được.”
Tiền Thiểu Thiểu kiến nghị: “ Bệ hạ, chúng ta nên xử lý dứt điểm, nếu không di họa vô cùng.”
Vân Chiêu phất tay:” Bỏ đi, bỏ đi, không câm không điếc khó làm công bà, cứ vậy đi, hôm nay trẫm làm thịt hấp, lát chúng ta uống một chén.”
Tiền Thiểu Thiểu đành thở dài theo Vân Chiêu rời thư phòng.
Bước sang năm Tân Hoa thứ 11, hoàng đế thay đổi rất nhiều, chẳng còn như trước kia yêu cầu mọi chính vụ đều phải hoàn mỹ, giờ cái nào đùn đẩy được thì đùn đẩy, cái nào gác lại được thì gác lại, chết người nhất là lại còn luyện tập thư pháp.
Hoàng đế là người ít thiên phú thư pháp nhất mà hắn biết, nhưng lại rất thích tặng chữ người khác.
Tiền Thiểu Thiểu nhớ tới bức tranh chữ " Nhà sang chẳng cần lớn, hoa thơm không ở nhiều" treo giữa trung đường nhà mình, hổ thẹn chỉ muốn xé đem đốt lò.
Có điều phải nói hoàng đế làm thịt hấp đã đạt tới trình độ siêu phàm thoát tục.
Da như da hổ, thịt mỡ sáng ánh, thịt nạc hút no nước thịt, gắp thật nhẹ đưa vào miệng, cắn cái là đứt, miệng thơm cả sau khi nuốt, làm người ta khó quên.
“ Bệ hạ thay đổi rồi.”
“ Đương nhiên trẫm thay đổi.” Vân Chiêu thuận miệng đáp cho có, ánh mắt nhìn Tiền Đa Đa vừa mới tắm xong, nhìn theo từng bước chân của nàng, đột nhiên quát lên với Vân Hoa:” Ngươi bị ngốc à, không thấy hoàng hậu xuống lầu sao?”
Vân Hoa mếu miệng ủy khuất, từ lúc Vân Xuân bị phái đi công cán, nàng thấy mình không cách nào sống được nữa rồi, ít nhất trước kia cả hai bị mắng là ngốc coi như an ủi phần nào, giờ mỗi mình nàng bị mắng, cảm thấy rất tủi thân.
Tiền Đa Đa đưa tay vuốt cái mặt lớn của Vân Hoa:” Trời trời, thế mà đã khóc à?”
Vân Hoa nghẹn ngào:” Hoàng hậu cũng phái nô tì đi đi.”
Tiền Đa Đa lắc đầu:” Thế sao được, Hà Thường Thị già rồi, ta lại không thích người khác hầu hạ, Vân Xuân vì tuổi chó, bát tự không hợp nên mới bị phái đi công cán, ngươi thì khác, tuổi lợn, rất may mắn.”
Vân Hoa hét lớn:” Nô tỳ muốn về Ngọc Sơn.” Nói rồi chạy mất.
Tiền Thiểu Thiểu nhìn thấy tỷ tỷ nãy giờ một tay đặt lên bụng, nghĩ ra cái gì, mừng rỡ hỏi:” Có .. Có rồi à?”
Vân Chiêu vui vẻ giơ ba ngón tay:” Ba tháng rồi.”
Tiền Thiểu Thiểu vứt bát đấy, vù một cái chạy đi đỡ tỷ tỷ, mỗi bước chân lại nói một câu cẩn thận, đỡ Tiền Đa Đa ngồi xuống, lấy ấm trà hoa mạt lỵ Vân Chiêu mới pha đặt trước mặt tỷ tỷ.
Tiền Đa Đa đẩy ấm trà cho Vân Chiêu:” Đang có em bé, không uống trà, tỷ phu của đệ ghét nhất là người khác dùng ấm trà của mình.”
“ Tỷ uống thì không sao.”
Vân Chiêu chỉ cười ha hả.
“ Tỷ tỷ đúng là lợi hại.”
Tiền Thiểu Thiểu kéo tay tỷ tỷ kiểm tra, xác nhận mu bàn tay có bốn hố nhỏ tròn tròn do béo mà ra mới buông tay, thế thì mọi chuyện đều thông rồi:” Không biết là vị tiểu công chúa hay tiểu hoàng tử nào, chưa ra đời mà đã cứu bao nhiêu người, đúng là phúc tinh của Đại Minh ... Chỉ là thằng nghiệt chướng Hạ Hoàn Thuần kia ...”
Rốt cuộc là Hạ Hoàn Thuần không chịu đi Diêu Châu, cho nên mới làm loạn Đát La Tư để triều đình không thể gọi hắn về.
Vân Chiêu xua tay:” Bỏ đi, Đát La Tư xa quá, dù có thiên phạt cũng không tới đầu hắn được.”
Tiền Thiểu Thiểu nói:” Hắn cũng biết mình gây tội, cho nên dâng tấu, xin tỷ tỷ gửi cho một bà nương Vân thị, tướng mạo không quan trọng, thông tuệ hay không không quan trọng, chỉ cần tỷ tỷ gửi tới là hắn cưới.”
Tiền Đa Đa ôn nhu xoa bụng:” Thôi, không cần dùng nha đầu ngốc của Vân thị đi chà đạp hắn nữa, hắn đã không thích thì tùy hắn, chàng nói sao?”
Vân Chiêu gật gù cười như Di Lặc:” Rất tốt.”
Mong đợi suốt bao năm mới có đứa con này, Vân Chiêu thực sự mừng tới quên hết rồi, gần ba tháng qua chủ yếu chăm sóc Tiền Đa Đa, chính vụ gạt hết sang bên.
Chẳng hề gì.
Một đế quốc hoàn thiện, trước tiên phải có một cơ chế hoàn thiện.
Đế quốc Lam Điền to lớn sẽ không vì thiếu một hai người mà ngừng vận chuyển, cho dù là Vân Chiêu không có ở đó, cũng chẳng ảnh hưởng tới thao tác thường nhật của nó.
Trong tình huống chế độ kiện toàn, đường lối rõ ràng, mỗi người đều biết vị trí của mình ở đâu, nếu vị trí nào đó thiếu người sẽ lập tức có người bù đắp vào.
Vân Chiêu chết, Vân Chương bù vào, Vân Chương chết Vân Hiển thay.
Trương Quốc Trụ chết có Từ Ngũ Tưởng.
Tất cả được viết rõ ràng trong luật lệnh, không có tranh cãi gì.
Cho nên Vân Chiêu trốn ở Dương Châu nửa năm, đế quốc Lam Điền vẫn vững vàng, không có nhiều chuyện khiến Vân Chiêu phải nhọc công.
Thích ra biển đều ra biển rồi, không thích ra biển cũng bị hoàng đế ép ra biển rồi, tóm lại ra biển đã thành câu nói cửa miệng của người Đại Minh thời gian này.
Tiền Khiêm Ích cũng ra biển rồi.
Ông ta đi rất dứt khoát, không chỉ bản thân, toàn bộ cả nhà cũng đi theo, Liễu Như Thị toàn lực ủng hộ hành vi của lão trượng phu, vì thế nàng làm nhiều bài thơ tán dương.
Trong thi ca của nàng, bản địa Đại Minh như bùn đất, đám người Vân Chiêu là giun dế chui rúc trong đó, lão trượng phu của nàng là chí sĩ thanh cao.
Vân Chiêu nghe được tin này, suy nghĩ hồi lâu, định đưa cả nhà này tới Châu Phi, ý chỉ sắp viết xong thì Tiền Khiếm Ích khoái mã tới Dương Châu.
Ông ta quỳ trước cửa hành cung quỳ mãi không đứng lên.
Vân Chiêu biết với tính cách cẩn trọng của Tiền Khiêm Ích sẽ không làm cái việc chuốc phiền toái vào thân như thế, nhất định là do tiểu lão bà dũng cảm tự ý làm.
Ném cho ông ta một thanh đao, nói với ông ta, chỉ cần chém một tay Liễu Như Thị sẽ không đưa cả nhà họ đi Châu Phi.
Tiểu lão bà mà, trừ Tiền Đa Đa sống như phượng hoàng chín trên tầng trời ra thì còn lại sống không được tốt, lần này Liễu Như Thị gây họa lớn như thế, Vân Chiêu thấy lấy một cái tay không hề quá.
Hơn nữa với tính cách của Tiền Khiêm Ích tám thành sẽ làm thế, ông ta khoái mã tới Dương Châu cầu xin đã là trọn tình ý với Liễu Như thị rồi.
“ Đi đi, sai người đưa tay tới, cả nhà ngươi sẽ đi Diêu Châu.” Ngữ khí của Vân Chiêu bình tĩnh, không vì chuyện này mà nói khó nghe, thiếu một tay không gây ảnh hưởng tới Liễu Như Thị tiếp tục hầu hạ Tiền Khiêm Ích:
Tiền Khiêm Ích từ lúc gặp Vân Chiêu chưa nói câu nào, nhưng lễ nghi vô cùng chu toàn, chuyện bày ra đó, giải thích vô tác dụng, còn chọc giận hoàng đế.
Nhặt đao dưới đất lên, nhìn sắc mặt hoàng đế không thể hiện chút hỉ nộ nào, lòng đầy bi thương.
Ông ta xòe tay, cắn răng, ấn đao xuống.