Hàn Lăng Sơn không đi mà đợi ở dịch quán ba ngày.
Tới ngày thứ tư hắn nhận được tấu xin cáo lão của Hồng Thừa Trù, thư được đưa tới dịch quán chuyển lên cho hoàng đế, nhưng Hàn Lăng Sơn dùng văn thư khâm sai chặn tấu chương lại, tức thì lấy ra một cái ấn hoàng đế, thổi hơi đóng mạnh lên đó.
Nhìn con dấu đỏ chót, Hàn Lăng Sơn thay quan phục, tay nâng thánh chỉ vàng rực, dẫn 12 quan viên phủ Hàng Châu tới nơi ở của Hồng Thừa Trù tuyên đọc ý chỉ.
07 tháng 12 năm Tân Hoa thứ 10, Hồng Thừa Trù lấy thân phận đệ nhất phó quốc tướng cáo lão hoàn hương, hoàng đế giữ lại ba lần, Hồng Thừa Trù ý đã quyết, hoàng đế đành để toại nguyện.
Hoàng đế cảm niệm Hồng Thừa Trù vị Đại Minh chinh chiến nửa đời, công lao trác tuyệt, ban tước Hải Ninh Công, hộ 3000, đất, 1000 dặm ...
“ Ta cho rằng dù thế nào cũng phải tới mùa thu năm sau chứ.” Trên bữa tiệc cảm tạ, Hồng Thừa Trù buồn bực nói với Hàn Lăng Sơn:
Trong thư phòng chỉ có hai người họ, Hàn Lăng Sơn liền lấy ra ấn tỷ của hoàng đế.
“ Vội vàng vậy sao?”
“ Bệ hạ lòng như lửa đốt, chỉ lo ông còn chần chờ ở đất liền sẽ không có được kết quả tốt.”
“ Ài, ngươi sẽ không có kết quả tốt đâu.”
Hàn Lăng Sơn chỉ nói đơn giản:” Bệ hạ tin tưởng ta như thế, vì sao ta không thể tin bệ hạ.”
Hồng Thừa Trù còn chưa cam lòng: “ Đảo Hải Ninh không phải nơi tốt để an thân.”
“ Cũng không tệ mà, nơi đó cách Ấn Độ rất gần, tiện cho ông làm ăn.”
“ Các ngươi đối đãi với lão thần như vậy, không thấy hổ thẹn à?”
“ Có một chút, ta vốn tiến ngôn với bệ hạ giết ông, kết quả là bệ hạ trầm tư rất lâu mới từ chối kiến nghị của ta, điều này làm ta rất hổ thẹn. Nếu như mà ta xin giết cả nhà ông, chắc bệ hạ sẽ lùi một bước, chỉ giết mình ông, thế thì đỡ phải nghe ông nhiếc móc.”
“ Tôn Truyền Đình cũng có kết cục như lão phu sao?”
“ Không giống, Lão Tôn cũng cáo lão rồi, có điều người ta vào đoàn chủ tịch của đại hội đại biểu.”
“ Ông ta bán đứng lão phu?”
“ Không, người ta không xem thư của ông mà ném luôn vào bồn lửa đốt thành tro.”
Hồng Thừa Trù cảm thán: “ Thông minh.”
Hàn Lăng Sơn hỏi: “ Đến bây giờ ta muốn hỏi ông một chuyện, ông nhận 11 nghĩa tử để làm gì?”
Hồng Thừa Trù cười lớn: “ Vì Kim Hổ không chịu làm nghĩa tử của ta, ta đành thu ít người hữu dụng, cũng không phải là không có thu hoạch. Chu Mỹ Sác thành nghĩa nữ của ta, giờ chắc các ngươi giết rồi hả? Còn sáu gia tộc trong hoàng tộc Chu Minh ngầm đi theo ta, có phải các ngươi cũng giết rồi không?”
Hàn Lăng Sơn lắc đầu: “ Bệ hạ không hiểm ác như vậy, họ đang khai phát hải đảo.”
“ Bệ hạ mà nhân từ vậy sao?”
“ Chu Mỹ Sác dẫn 500 người đi khai phát đảo, ý đồ trùng hưng Chu Minh, ta phải bội phục nữ nhân này, có điều cô ta có vẻ cũng tuyệt vọng lắm, trước khi đi giao khuê nữ cho phủ Kim Hổ tướng quân nuôi dưỡng.”
Hồng Thừa Trù trầm tư hồi lâu uống hết rượu trong cốc, ngồi thẳng ngửa cổ lên: “ Tới đi.”
Lão già khốn kiếp làm ra chuyện lớn như vậy không hối cái còn làm cái vẻ anh hùng hảo hán, mặc dù chưa làm ra hành vi gì để khép tội tạo phản, nhưng liên kết với cựu thần tiền triều, bất kể vì lý do gì thì cũng đủ mất đầu rồi, Hàn Lăng Sơn thực sự muốn vung đao chém một phát cho yên chuyện, nghiến răng nghiến lợi:” Đây là điều ta khó hiểu nhất, bệ hạ tựa hồ quên ra lệnh giết ông rồi.”
………. …………
Tin tức nhanh chóng truyền về hành cung của hoàng đế ở Dương Châu.
Vân Chiêu lúc này tâm trạng rất tốt, không biết đã bao năm rồi hoàng đế không vào bếp, chẳng ngờ lần này lại đích thân xuống bếp làm món thịt hấp sở trường, còn buộc một cái tạp dề nữa.
Nắp vung ra, lấy bên trong nồi bát thịt hấp thơm phức, úp đĩa lên, sau đó lật ngược lại, trong chiếc đĩa sứ trắng lền có thêm một phần thịt, Vân Chiêu hài lòng nhìn tác phẩm của mình, nói với Tiền Đa Đa:” Khen ta đi.”
Tiền Đa Đa si mê nhìn trượng phu mình:” Chàng là người nhân từ nhất thế gian.”
Vân Chiêu đưa đũa cho hai lão bà:” Nhiều người nói tương lai ta sẽ hối hận.”
Phùng Anh vừa ăn thịt vừa hỏi:” Tương lai là bao lâu?”
Vân Chiêu cười lớn:” Khi ta còn sống chắc không hối hận đâu.”
“ Hừ, chàng nên đem Hồng Thừa Trù làm thịt hấp mới đúng, lão già đó xưa nay luôn là kẻ tâm địa bất chính.”
Tiền Đa Đa xua xua tay:” Chỉ thịt lợn mới làm được thịt hấp thôi.”
Vân Chiêu lấy khăn tay lau mỡ dính trên mặt Tiền Đa Đa:” Đúng thế, người chết phải chôn vào đất.”
Phùng Anh mỉm cười nhìn Tiền Đa Đa làm nũng với trượng phu, lần này nàng không ghen.
Phu thê thời thiếu niên là tình cảm nồng nhiệt nhất, sau đó là nhàm chán vô vị, rồi lâu nữa là nhìn nhau phát ghét, đợi qua được giai đoạn đó nhìn nhau lại vừa mắt. Quá trình đó có lẽ có nhiều đạo lý bên trong, nhưng khi nói đạo lý ra thì sau này phát hiện chẳng cái nào đúng.
Chỉ bởi vì cần đạo lý nên mới sinh ra những đạo lý đó.
Hồng Thừa Trù, Chu Tồn Cực được sống, Chu Mỹ Sác cũng không chết thì Kim Hổ không chết, chỉ là sống đều không tốt.
Hồng Thừa Trù dẫn cả nhà, một đám cơ thiếp đông đúc, một đoàn nhi tử, rất nhiều nô lệ Nam Dương đi Tứ Lý An Lạp (Sri Lanka ), đó là nơi phương Đông và phương Tây va chạm, là đường ắt phải qua của người Ả Rập khi đông tiến.
Cho nên gia tộc Hồng Thừa Trù sống tốt không thì phải xem bản lĩnh ông ta.
Chu Mỹ Sác mua rất nhiều nô lệ, chủ yếu từ Triều Tiên, những người vẫn có thiện cảm với vương triều Chu Minh, còn có đám cung nữ thái giám một lòng trung thành đi theo, đương nhiên có cả thúc thúc và đám đệ đệ.
Ngay cả Chu Tồn Cực hèn nhát cũng bỗng nhiên thể hiện dũng khí cực lớn.
Bao năm qua Vân Chiêu nghĩ ít nhất Chu Tồn Cực đã hòa nhập với thời đại mới rồi, cuối cùng thì chỉ cần có cơ hội tái hiện vinh hoa phú quý cũ của Chu Minh, tới mức Chu Mỹ Sác bỏ cả nữ nhi mà nàng coi như mạng thì Chu Tồn Cực bỏ chức đại hồng lư có là gì.
Vân Chiêu đoán Chu Mỹ Sác còn hậu chiêu, không phải là nghĩa phụ Hồng Thừa Trù, còn có thứ bí mật hơn.
Có điều Vân Chiêu không bận tâm, còn chuyên môn phát ý chỉ thừa nhận danh xưng công chúa của Chu Mỹ Sác ... sắc phong nàng làm Trường Bình công chúa.
Y hi vọng danh hiệu may mắn này giúp nàng công chúa ẩn nhẫn bao năm có thể bình an lâu dài.
Mặc dù nhiều đại thần dâng tấu phản đối, Vân Chiêu vẫn quyết làm ý mình.
Ngồi trong gió xuân nên có tâm tình mùa xuân, làm chuyện giết chóc là không tốt.
Cho nên Vân Chiêu đem thời gian xử trảm tội tù lùi tới mùa thu, y thấy hành hình trước khi trận tuyết đầu mùa xuống, hẳn là có chút ý thơ.
Lá rụng, chim nhạn, lá đỏ, máu tươi quện vào nhau chắc đẹp lắm, sau đó trận tuyết đổ xuống, thế là lại trắng phau phau sạch sẽ
Tưởng tượng như thế thôi làm Vân Chiêu cảm động rồi.
“ Hôm nay hương hoa hòe trưng cất được rất tốt.” Vân Chiêu ngửi thử hương hoa hòe vừa làm ra nói:
Tiền Đa Đa chê:” Không đủ thơm.”
Vân Chiêu dùng ngón tay chấm ít hương hoa hòe, búng vào ống tay áo Tiền Đa Đa, thế là người nàng phát tán ra mùi hương hoa hòe thơm ngát.
Tiền Đa Đa rất tức giận, vì loại mùi này rất thu hút ruồi, mà thành Dương Châu đang mùa hoa hòe nở, có rất nhiều ruồi, giận dỗi hét lên:” Chàng chỉ biết bắt nạt thiếp.”
Chỉ đứng một lúc mà ruồi đã ngửi thấy mùi bay tới rồi, Tiền Đa Đa vội chạy đi tắm.
Xưa nay Tiền Thiểu Thiểu không xen vào chuyện tỷ phu bắt nạt tỷ tỷ, đó là lạc thú nhỏ giữa phu thê họ, hồi nhỏ không hiểu chuyện nhảy ra bênh tỷ tỷ, kết quả là mất lòng hai phía.