Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 148: Không có chuyện đó đâu. (1)




Hạ Duẫn Di tất nhiên không chịu theo nhi tử đi Quan Trung hưởng phúc.

Ông ta cố chấp cho rằng, hai vị đồng liêu còn đang nỗ lực vì Đại Minh, ông ta làm sao có thể đi cho được, dù mất đầu cũng không đi.

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ được hôm sau Tiền Khiêm Ích tới thăm, còn đến từ rất sớm.

Mới đầu ông ta cho rằng Tiền Khiêm Ích tới bái phỏng mình, ít nhiều còn tự hào, đến khi Tiền Khiêm Ích nói muốn gặp kỳ lân nhi của ông ta, Hạ Duẫn Di mới hiểu, người ta tới bái phỏng nhi tử.

Hạ Hoàn Thuần đang tuổi ăn tuổi ngủ, nắng chiếu vào mông rồi vẫn ôm chặt chăn ngủ tới chảy dãi, cười ngô nghê chả hiểu mơ thấy gì. Hạ Duẫn Di thấy cảnh đó giận lắm, kéo chăn quát nhi tử, Hạ Hoàn Thuần lười nhác bỏ dậy rửa mặt qua loa ra bái kiến Tiềm Khiêm Ích.

Dù thế Tiền Khiêm Ích hỏi câu nào thì hắn đáp câu đấy, không hỏi thì không nói gì hết, thể diện gia giáo tốt đẹp của Hạ thị.

Mặc dù biểu hiện của Hạ Hoàn Thuần không chê vào đâu được nhưng thái độ khách khí quá mức đó không phải là điều Tiền Khiêm Ích trông đợi, thở dài nói với Hạ Duẫn Di: “ Di Trọng hiền đệ, có thể để lão phu nói chuyện riêng với lệnh lang vài câu không?”

Hạ Duẫn Di nãy giờ ngồi như tượng đất gật đầu, khi đứng lên rời đi mới nhìn nhi tử dặn: “ Không được thất lễ.”

“ Hài nhi đâu dám. “ Đợi cha đi rồi, Hạ Hoàn Thuần vốn hơi khom người rụt cổ đứng bên cha mình hầu hạ giờ ngồi xuống đàng hoàng, tự rót trà cầm lên uống, chủ động hỏi:” Mục Trai tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Tiền Khiêm Ích thấy thần thái của hắn khác hẳn, vuốt râu khen: “ Đây mới đúng là thiếu niên hào kiệt thúc ngựa đuổi theo quân tây chinh chứ.”

Hạ Hoàn Thuần nói thẳng luôn: “ Lần này ta tới Nam Kinh chẳng phải có công vụ, thuận tiện thăm cha ta thôi, tiên sinh nếu có mưu tính gì thì nên tìm người khác.”

Tiền Khiêm Ích chua chát nói: “ Đám Mỹ Sĩ Anh, Nguyễn Đại Việt cho rằng có thể chia sông cai trị với Lam Điền, chuyện này sao có thể được chứ?”

Hạ Hoàn Thuần cười lạnh: “ Cho dù sư phụ ta đồng ý, trăm vạn thiết giáp binh của Lam Điền cũng không đồng ý.”

Tiền Khiêm Ích chắp tay:” Giang Nam có thể quy thuận, chỉ là thiếu huynh có thể nể tình bách tính Giang Nam, thuyết phục lệnh sư không thực hiện pháp lệnh Lam Điền ở đây có được không? Dù sao nam bắc khác nhau, Giang Nam tự có quy củ của mình.”

Hạ Hoàn Thuần mắt âm u nhìn Tiền Khiêm Ích: “ Ông có biết sơ sót lớn nhất của Lam Điền mấy năm qua là gì không?”

“ Thỉnh giáo.”

“ Hừ, đó là để Trương Bỉnh Trung thoát khỏi sự khống chế của Lam Điền ta, đáng lẽ hắn phải đánh từ Giang Tây đánh tới Chiết Giang, giết sạch một mẻ phú hào quan quý nơi đây. Đáng tiếc tên này lại chạy tới Quảng Tây, Quý Châu. Điều này khiến Lam Điền chẳng thể xây dựng lại Giang Nam từ đất trắng, đáng tiếc!”

Tiền Khiêm Ích cả kinh, đứng bật dậy: “ Các, các ngươi … các ngươi nuôi thú ăn thịt người.”

“ Ai mới là kẻ ăn thịt người? Lòng ông tự rõ.” Hạ Hoàn Thuần thong thả uống trà: “ Chớ đem những lời văn vẻ đại nghĩa ra đây, ông muốn Giang Nam giữ nguyên hiện trạng chẳng qua chỉ để đám quan lại thân sĩ các ông được tiếp tục xà xèo bách tính, cái gì mà nể mặt bách tính Giang Nam?”

“ Mục Trai tiên sinh, ai cho ông cái gan mặc cả với Lam Điền ta? Chẳng lẽ ông nghĩ rằng quân đoàn Lôi Hằng dọc đường đi không tơ hào cái kim sợi chỉ của dân là sợ đám sĩ nhân Giang Nam các ông đấy hả? Các người quá ảo tưởng rồi.”

“ Ông đã tham gia đại hội đại biểu của Lam Điền rồi đấy, chẳng lẽ ông chưa nhìn ra điều gì hay sao? Các ông nên bỏ hết ảo tưởng đi, đừng có vi phạm luật pháp Lam Điền, nếu không sẽ tan xương nát thịt, chết không đất chôn đâu.”

Tiền Khiêm Ích trán lấm tấm mồ hôi, khí thế giảm vài phần, ông ta tới đây không phải để tăng thêm xung đột, mà là tranh thủ ủng hộ thông cảm, thông qua Hạ Hoàn Thuần để lời mình trực tiếp tới chỗ Vân Chiêu là tốt nhất:” Sĩ nhân Giang Nam rất nhiều, cũng có người bóc lột bách tính chiếm lợi thật, song cũng không ít làm việc thiện, mưu lợi ban ơn cho dân, sao vơ đũa cả nắm như thế?”

Đôi mắt Hạ Hoàn Thuần trở nên sắc bén, giọng cao lên:” Ban ơn? Đó vốn là quyền lợi đàng hoàng của bách tính, người ta bỏ công sức đáng hưởng thành quả, các ông chiếm phần lớn mồ hôi công sức của người ta, sau đó buông tay trả lại người ta một ít gọi là ban ơn à? Các ngươi quá đề cao bản thân rồi, bách tính cơ bản không cần các ngươi vẫn sống tốt.”

Tiền Khiêm Ích tha thiết nói:” Thiếu huynh, nói thế không phải, từ lời ngươi, lão phu nghe ra thù hận khắc cốt ghi lòng với sĩ thân, không có chút khoan dung nào.”

Hạ Hoàn Thuần hỏi lại: “ Các ông đọc sách thánh hiền, nhưng đối xử với bách tính phổ thông có nửa phần thương xót nào chăng? Ăn một miếng cháo bố thí của sĩ nhân các ông thì coi là ơn huệ bằng trời, trả tới đời con cháu chẳng hết. Ta thực sự mong thay đổi địa vị xã hội của bách tính Giang Nam, như thế mới khiến Giang Nam phồn vinh lâu dài.”

Tiền Khiêm Ích nắm chặt hai bàn tay run rẩy: “ Chẳng lẽ thân sĩ Giang Nam với Lam Điền mà nói không phải là con dân? Ta cho rằng có vô số đại hào tộc ở Giang Nam giàu có không phải từ cướp đoạt của bách tính, mà là nhờ hàng chục năm trăm năm cần kiệm tích góp mới lên cơ nghiệp. Lam Điền các ngươi sao có thể nói cướp là cướp được.”

Hạ Hoàn Thuần nhìn ông ta đầy thâm ý: “ Ông thực sự biết ăn nói, biết lôi kéo lòng người đấy, thêm vào danh vọng của ông, chắc chắn khiến nhiều người tin theo lý lẽ đảo điên của ông. Thế nên ông nói với ta đã đành, vạn vạn lần đừng đứng giữa đám sĩ thân đông đảo nói những lời này ... Nếu không ...”

Tiền Khiêm Ích vừa sợ vừa giận: “ Các ngươi còn nói lý nữa không?”

“ Sao? Giờ biết thế giới này còn có lý lẽ à? Lúc các ngươi hiếp đáp bách tính có ai nói lý, hay có ai đòi lại lý lẽ cho họ, hay chỉ coi hiển nhiên.” Hạ Hoàn Thuần gằn giọng:” Năm xưa sĩ nhân các ngươi thao túng thiên hạ định ra vô số điều luật có lợi cho mình, như người thông qua khoa cử làm quan, đến tử tội có ba điều được khoan thứ. Sĩ thân và bách tính sinh tranh chấp, quan viên địa phương không có quyền bắt giữ thẩm vấn.”

“ Sĩ thân không nộp lương, không nộp thuế, không lao dịch, thấy quan không phải quỳ. Bách tính mà kiện sĩ thân phải đánh 30 trượng trước, ngay cả ăn mặc, cưới hỏi, ma chay đều khác với bách tính. Các ông ra rả lấy dân làm gốc, vậy ta hỏi có điều lệ nào là nghĩ tới sống chết của bách tính, cái nào có lợi cho bách tính, hay toàn gông cùm đặt lên bách tính. Ông trả lời đi.”

“ Sao bây giờ có người đòi quyền lợi cho bách tính, các ông lại phản đối? Mục Trai tiên sinh, có thể đối xử kẻ được lợi như các ông ngang bằng với bách tính đã là sự nhân từ lớn nhất của hoàng đình Lam Điền rồi.”

Tiềm Khiêm Ích từ ngôn từ kích động bạo ngược của Hạ Hoàn Thuần cảm thụ được nguy cơ cực lớn, thậm chí ông ta nghe ra sự thù hận của hoàng đình Lam Điền với sĩ thân Giang Nam.

Sau khi thảm cảnh ở kinh thành truyền tới Giang Nam, toàn bộ sĩ thân im như thóc, chính vì có hành vi tàn bạo của Lý Hồng Cơ trước đó, sĩ thân Giang Nam vốn trước đó luôn tự cho rằng mình ở giai tầng đặc biệt phải tỉnh ngộ, họ luôn nghĩ hoàng triều có thể thay đổi, nhưng địa vị của họ sẽ mãi mãi, không triều đại nào dựng lên lại thiếu sĩ nhân họ được, giờ đây bắt đầu có cảm giác nguy cơ.

Cho nên sĩ thân Giang Nam đem hết hi vọng giữ tính mạng gia sản lên người đám Sử Khả Pháp, thậm chí là cả Lý Nham, Hoàng Đắc Công, Tả Lương Ngọc.

Bọn họ ùn ùn bỏ tiền, bỏ người, hi vọng Sử Khả Pháp nhanh chóng gây dựng lên một lực lượng đủ để mặc cả với Vân Chiêu.