Minh Thiên Hạ

Q4 - Chương 147: Mơ thế thì quá đáng quá.




Suốt hai tháng trời sau khi vào kinh, quan viên Lam Điền không có bất kỳ hành vi thân thiện vỗ về bách tính nào, bọn họ chỉ thuê người làm việc, lạnh lùng uy nghiêm ra lệnh.

Làm tốt thì được thưởng, trốn việc lười biếng thì bị phạt, thưởng có tiền lương, phạt cũng đơn giản ... Đánh đít.

Minh bạch sinh liêm chính, liêm chính sinh uy nghiêm, thông qua cơ chế thưởng phạt đó, uy nghiêm của quan phủ Lam Điền nhanh chóng được tạo dựng.

Sau đó pháp vụ bộ Lam Điền cũng tiến kinh.

Vô số quân tốt dựa theo danh sách mật điệp Lam Điền cung cấp bắt người, vì thế bách tính kinh thành hoảng sợ phát hiện cả đám lưu khấu ẩn nấp ở kinh thành lần lượt bị lôi ra.

Đám quan viên pháp vụ mặc trường bào đen mặt lạnh như khối sắt ở trước mặt bách tính đọc rõ tội trạng của những tên tặc khấu này, sau đó bọn họ được chứng kiến chúng bị treo cổ thành từng hàng, nhanh gọn dứt khoát, bách tính khiếp sợ tránh xa.

Đến ngày thứ hai hành hình mới có một phụ nhân nổi điên lao vào cào cấu cắn xé một tên tặc khấu bị xử trí, có người đi đầu rất nhanh có vố số phụ nhân xông tới.

Bọn họ hận không thể ăn sống nuốt tươi đám tặc khấu này, song quan viên pháp vụ không cho bọn họ giết đám tặc khấu đó trút giận, cứ đúng theo luật lệ, cho thòng lọng vào cổ từng tên một, sau đó đá ghế cao lạnh lùng nhìn chúng gãy cổ mà chết.

Nhìn kẻ ác bị trừng trị, bách tính muốn nhiều công bằng hơn nữa, vì thế bọn họ chủ động tố cáo những tên lưu manh vô lại thừa lúc loạn tặc vào kinh gây hại cho họ.

Quan viên pháp vụ sau khi thẩm hạch, bách tính mừng rỡ phát hiện, không ngờ mình cáo trạng có kết quả, đám lưu manh vô lại tội ác cùng cực đều bị đưa tới đài hành hình, chờ đợi chúng là sợi giây treo cổ kia.

Từ truy lùng tặc khấu ẩn nấp tới xử trí lưu manh tay dính máu, kinh thành chính thức tiến hành một phong trào tới pháp vụ giải bày oan tình.

Các vụ án dân sự không ngừng tăng lên, người dân phát hiện ra, kẻ xấu không bị đưa hết lên đài hành hình mà dựa theo tội nặng nhẹ mà bị ngồi tù, lao dịch hoặc đánh đòn.

Kẻ ác bị trừng trị đích đáng, sợ hãi trước pháp luật, trật tự quay trở lại.

Thế rồi cái quán đầu tiên của kinh thành mở cửa lại là Phượng Minh Lâu, một số quan viên cùng với quân tốt Lam Điền tới đó ăn cơm khiến chủ quán sợ tái mặt, nhưng sau đó bọn họ ăn xong trả tiền bỏ đi, chẳng có gì xảy ra.

Không có bắt chẹt, không ăn không trả tiền, không ghi nợ, có điều bọn họ trả bằng tiền Lam Điền.

Thương cổ kinh thành không phải là người kiến thức hạn hẹp, bọn họ thấy tiền Lam Điền rồi, có điều đây là lần đầu tiên họ có được qua giao dịch thương nghiệp.

Tối hôm đó Phượng Minh Lâu đông nghịt khách, tuyệt đại đa số là chưởng quầy, chủ quán trong kinh thành tới tìm hiểu tình hình, làm hỏa kế trong quán kể rát cổ chuyện xảy ra trong ngày.

Mới đầu đám hỏa kế còn thêm mắm thêm muối kể rất kịch tính, như hành vi mang đồ ăn lên của mình anh dũng như lên tường thành chống giặc vậy. Về sau nhiều người hỏi quá chỉ lãnh đạm đáp "ăn cơm, trả tiền".

Nhưng thái độ lãnh đạm của hỏa kế càng nhiều người tin tưởng, thế là có quán thứ hai, thứ ba lần lượt mở lại, thương nghiệp kinh thành gần như bị hủy diệt gian nan bắt đầu lại trong những cơn mưa xuân.

Quay ngược lại thời gian một chút.

Hạ Hoàn Thuần sau cái đêm hạ độc Mộc Thiên Đào ấy hắn chạy ngay lập tức, sợ tên điên kia báo thù mình, trên đường đi hắn cũng miệng nôn trôn tháo suốt ba ngày, hai cái má phính có chút mập mạp trẻ con biến mất, biến thành mặt mày hốc hác.

Húp một bát cháo trắng rất loãng thôi mà cũng muốn nôn.

Phụ thân hắn Hạ Duẫn Di đang mặt mày nghiêm túc nhìn nhi tử, dù ông tỏ ra uy nghiêm lạnh nhạt, nhưng tay ở dưới bàn đang run rẩy.

Thiếu niên trước mắt rõ ràng là nhi tử của mình, nhưng mà ông ta gần như không nhận ra nữa rồi.

Không phải diện mạo có gì biến hóa mà là khí chất toàn thân thay đổi nghiêng trời lệch đất, ai ngờ đối diện với nhi tử, ông ta mới là người gặp áp lực. Ông không nói rõ vì sao, vì ánh mắt trí tuệ kia, hay vì sự bình tĩnh tự tin của nó?

Cũng có thể là thân phận của nó?

“ Con ở Lam Điền đã làm những gì?”

Hạ Hoàn Thuần cười thật tươi: “ Đi học ạ.”

“ Nói láo, mẫu thân con nói hai năm qua chỉ gặp con ba lần.”

“ Học trên thư viện bận rộn lắm cha.”

“ Con thực sự là đi học ở thư viện Ngọc Sơn chứ?”

“ Thật mà, đến giờ con đã tốt nghiệp đâu.”

“ Tới Ứng Thiên Phủ làm cái gì?”

“ Lâu lắm rồi con không gặp cha, rất là nhớ.”

Hạ Duẫn Di bi tráng xua tay:” Đại đệ tử của Vân Chiêu đích thân tới Ứng Thiên Phủ, không thể nào là do nhớ người cha vô dụng của con được. Thấy rồi thì đi đi, cá lớn thế này ao nhỏ không chứa nổi đâu.”

Hạ Hoàn Thuần rót rượu cho cha: “ Cha, về Lam Điền đi, mẹ và đệ đệ nhớ cha lắm.”

Hạ Duẫn Di không muốn tỏ ra yếu thế trước nhi tử, ngửa cổ uống hết rượu, nghiêm mặt nói: “ Các ngươi định ra tay với Nam Kinh sao?”

Hạ Hoàn Thuần nhận lấy chén rượu, rót thêm: “ Con không biết đám người Ứng Thiên phủ này nghĩ cái gì nữa, còn nghĩ cái trò chia sông cai trị, chính cha cũng biết đây là chuyện không thể nào mà. Cha, Chu Minh đã mất rồi.”

Hạ Duẫn Di không lui: “ Chẳng lẽ Vân Chiêu không cho một chi hương hỏa nào của bệ hạ sống hay sao?

“ Cha, đâu chỉ một chi, giờ ngay cả thái tử, cả Định vương, Vĩnh vương rồi Trưởng công chúa, hoàng hậu, hoàng thái hậu, cung phi với đám tái giám cung nữ đang sống rất khỏe mạnh kìa. Bọn họ đã mang di chiếu của hoàng đế Chu Minh tới Lam Điền. Mọi người còn khôi phục Chu Minh gì đữa, con cái người ta còn chả làm, người khác lấy tư cách gì mà làm đây. “ Hạ Hoàn Thuần lắc đầu liên hồi:

Hạ Duẫn Di giật bắn mình: “ Cái gì, những người đó đều còn sống à?”

“ Đương nhiên là còn sống, người ta đang ở Trường An hưởng thụ năm tháng thái bình kìa.”

“ Vậy Vân Chiêu phong cho thái tử là gì, Thài Bình hầu hay Vi Mệnh hầu?”

“ Không có phong tước, từ giờ trở đi bọn họ là bình dân, không có bất kỳ đặc quyền nào khác, muốn ăn no phải đi làm ruộng hoặc làm công, buôn bán.”

Hạ Duẫn Di mặt đỏ tía tai vỗ bàn chỉ mặt nhi tử, suýt nữa vung tay tát hắn, nỗ lực khắc chế:” Các ngươi khinh người quá lắm.”

Hạ Hoàn Thuần chán nản với tư tưởng lạc hậu của cha mình: “ Cha, sư phụ con làm hoàng đế rồi mà ngay cả huynh đệ thân thích trong nhà cũng chẳng ai phong tước, Vân thị còn không phải là hoàng tộc, không có đặc quyền, ai cũng phải tự mình kiếm sống, vậy cớ gì những kẻ đó lại có?”

Hạ Duẫn Di á khẩu, mãi mới hỏi: “ Thực sự là không giết chứ?”

“ Bách tính Lam Điền chỉ cần không phạm pháp, ngay cả hoàng đế cũng không thể giết được, bọn họ chỉ cần đừng ngày ngày mơ mộng khôi phục vương triều Chu Minh thì sẽ sống tới già thôi.”

“ Sao lại không chứ, cơ nghiệp tổ tiên ...”

Hạ Hoàn Thuần hơi mất kiên nhẫn cắt lời: “ Là tổ tiên họ, không phải nhà ta, cha rời khỏi cái vũng bùn này đi, sớm ngày đoàn tụ với mẹ, ngày ngày ở trang viên viết chữ, làm văn thơ, giúp mẹ chăm sóc hoa màu, gia súc, có gì không tốt? Nếu cha không nhàn nổi, với học thức của cha, lên thư viện Ngọc Sơn kiếm chức tiên sinh, chẳng phải để lại câu chuyện đẹp à?”

Hạ Duẫn Di nhìn nhi tử chằm chằm: “ Con là nhi tử của ta, vậy nói thật đi, nếu Giang Nam tự lập có thể thành công không?”

Hạ Hoàn Thuần chép miệng: “ Cha đừng dọa con nữa, tự lập cái gì, chúng ta cùng về Quan Trung thôi.”

Hạ Duẫn Di chưa chịu từ bỏ: “ Ở đây còn có 30 vạn đại quân dũng mãnh, có danh tướng như Lý Nham, Hoàng Đích Công, Tả Lương Ngọc, nếu phóng tay liều một phen vẫn có phần thắng.”

Hạ Hoàn Thuần vỗ trán: “ Cha, nếu cha theo con về Quan Trung, nói không chừng đầu những kẻ cha gọi là danh tướng đó còn tới Lam Điền trước chúng ta đấy.”