Họ Hoắc đã chết, Phủ Tây tan rã, Ngưu Lực mang theo vài tiểu tướng vốn thuộc Phủ Tây quay về, một phen thuyết phục, không lâu sau đã bắt được Hoắc Minh Thừa trở về.
Nay binh mã Chúc Thành mạnh hơn xưa gấp nhiều lần, giữ thành tự nhiên dễ như trở bàn tay.
Liên tục ba ngày, đánh lui ba đợt địch Lạc Nhiên, sĩ khí Chúc Thành dâng cao, đối phương co cụm lại, lúc này Lạc Nhiên chắc chắn không dám manh động, phải tránh mũi nhọn của ta.
Chỉ có điều là Ban Nhược, bất kể phát bao nhiêu tín hiệu tiếp ứng, hắn đều chưa từng hồi đáp, cũng không hội hợp với bọn họ.
Trái lại có một lần, lúc hai bên giằng co, mọi người từ xa thấy hắn cưỡi ngựa bên cạnh Tiêu Luật Tề cười đến vui vẻ.
Có người mắng hắn quả không hổ danh là kẻ bán nam sắc, thật chẳng có chút khí tiết nào, thấy có cuộc sống tốt liền bám vào, hoàn toàn quên mất bản thân là con dân của Đại Ung.
Cũng có người nói rằng Ban Nhược chẳng qua chỉ là người bình thường, giờ chỉ muốn bảo vệ mạng sống của mình, không nên trách hắn quá nhiều.
Nhiếp Chiếu lặng lẽ cụp mắt, hỏi: “Mũi tên lệnh đâu? Mang ba cái lại đây.”
Hắn nhìn Ban Nhược phía đối diện, b.ắ.n ba phát lên trời.
Ban Nhược vẫn cười rạng rỡ, vẫy tay với hắn, như đang chào hỏi.
Nhiếp Chiếu không suy nghĩ gì thêm, ít nhất Ban Nhược đang an toàn, xem ra hắn đã làm cho Tiêu Luật Tề si mê, đại khái sẽ không dễ dàng bị giết, đến lúc đó đuổi bọn Lạc Nhiên này đi, cũng có thể cứu hắn về.
Hiện tại là thời điểm toàn quân xuất kích, nếu có thể một mạch đánh bại nhuệ khí của đối phương, ép chúng trở về quê hương Lạc Nhiên, thì Đại Ung có thể có vài năm yên bình, bọn họ chiếm cứ Phủ Tây, cũng giảm bớt mối nguy.
Nhưng người Chúc Thành cùng Phủ Tây, tổng cộng có bảy vạn, quân địch mười hai vạn binh mã, dù là xuất động toàn bộ, cũng chưa chắc khả thi.
Tuy nhiên hiện tại cũng không thể lo nhiều như vậy, trong quân vây quanh đống lửa, bày rượu, nấu canh cừu, bầu không khí nhất thời trở nên náo nhiệt.
Giang Nguyệt vẫn đang dưỡng thương, vết thương đóng vảy, vừa đau vừa ngứa, nàng không thể uống canh cừu loại phát nhiệt này, nhưng bị hấp dẫn đến ngứa ngáy trong lòng, vẫn theo Nhiếp Chiếu đến góp vui.
Phàm là người Chúc Thành đều biết việc Giang Nguyệt tự nguyện đến Phủ Tây, quả thực trượng nghĩa, cũng biết nàng kiên cường thế nào, dưới sự tấn công của hai con ch.ó hoang vẫn có thể cứng rắn chịu đựng đến khi Nhiếp Chiếu đến, bản lĩnh này, nghị lực này, quả thật đáng khâm phục.
Giang Nguyệt từ khi trở về không lộ diện, cho nên khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, mọi người phàm là đi ngang qua đều cầm rượu chào hỏi nàng.
“Vị này chính là nữ anh hùng tay không g.i.ế.c c.h.ế.t hai con ch.ó hoang sao! Tại hạ Tuân Toàn Bưu, bội phục bội phục, ta cạn một ly, cô tùy ý.”
Giang Nguyệt mỉm cười gật đầu, tối nay cười đến cứng cả mặt: “Tuân tướng quân thật tốt.”
Nhiếp Chiếu thay nàng chạm chén với Tuân Toàn Bưu uống rượu.
Tuân Toàn Bưu vẫn còn chưa thỏa mãn, dứt khoát ngồi xuống, liên tục khen ngợi: “Tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh như vậy, quả thực là anh hùng xuất thiếu niên, thật không thể tin nổi, quá xuất sắc rồi!”