Giang Nguyệt xấu hổ, chả lẽ phía sau đầu tam ca cũng có mắt sao?
“Cân Cân~” vừa hay Lý Bảo Âm ở không xa ôm một cái lọ, dùng giọng nhỏ gọi nàng, vẫy tay với nàng, Giang Nguyệt mới có cái cớ thoát thân, giằng khỏi lòng bàn tay nóng rực đang siết chặt sau cổ nàng của Nhiếp Chiếu, chậm rãi chạy đến chỗ Lý Bảo Âm.
Lý Bảo Âm mở lọ ra cho nàng xem một chút: “Đây là đồ bếp chính làm riêng cho Vương Dã tướng quân, tướng quân dạo này chỉ ăn được thức ăn lỏng thôi. Tiết Phu nhân vừa gọi ta đi đưa đồ ăn cho thương binh, giờ ta không đến chỗ Vương Dã tướng quân được, cho nên có thể nhờ ngươi…” Nàng kéo dài giọng nói ngập ngừng.
Giang Nguyệt thuận tay nhận lấy cái lọ: “Yên tâm đi, giao cho ta, doanh trướng của Vương tướng quân và trại thương binh ở hai hướng khác nhau, ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ đưa cơm cho bọn họ.”
Lý Bảo Âm nhận được lời hứa của nàng, tức thì vui mừng nở nụ cười, ném cho nàng một nụ hôn: “Tốt! Vậy ta đi nhé!”
Giang Nguyệt từ biệt Lý Bảo Âm xong, vừa đi vừa hỏi thăm, mới biết nơi ở của Vương Dã tướng quân cách đài điểm binh rất gần, tối nay hầu như tất cả tướng sĩ đều tham gia dạ tiệc đống lửa đêm nay, càng đi càng vắng, đến trướng Vương Dã, chỉ còn hai gác cổng ngồi xổm trên đất húp canh cừu bánh mỳ.
Nàng đưa lệnh bài rồi vén rèm đi vào, bệnh nhân sợ lạnh, mới tháng tám đã đốt than, hun cho bên trong ngột ngạt, không chỉ mùi thuốc nồng nặc, mà còn có một mùi chất thải không mấy dễ ngửi.
Vương Dã tựa trên giường đọc sách, mí mắt sắp sụp xuống, sách cũng sắp rơi, Giang Nguyệt vội bước tới đỡ, mới phát hiện sách cầm ngược.
“À…” Vương Dã mơ màng tỉnh lại, bất thình lình thấy trước mặt đứng một cô gái xa lạ, có chút lúng túng: “Ta đọc sách, mà lại ngủ quên, hổ thẹn…”
Giang Nguyệt vội hành lễ hỏi thăm: “Tướng quân bệnh trong người mà vẫn không rời sách vở, ta nếu được một nửa cố gắng của tướng quân là tốt rồi.”
Nàng nói khiến Vương Dã có chút ngượng ngùng: “Hầu gia ngày trước từng bảo ta có dũng khí nhưng không chuẩn bị, giờ già rồi mới nhận ra ông nói đúng, nên mới bắt đầu đọc sách.”
Người hầu phục vụ Vương Dã trong doanh trại nhận ra Giang Nguyệt, liền giới thiệu: “Đây là muội muội của Nhiếp tướng quân, là một nữ anh hùng đáng khâm phục đấy ạ.”
Anh ta gật đầu với Giang Nguyệt: “Nguyệt nương ở đây thì yên tâm rồi, tôi đi đổ thùng nước bẩn đây.” Sau khi Giang Nguyệt gật đầu, người hầu phát ra những âm thanh leng keng rồi mang cái thùng đã dọn dẹp ra ngoài từ sau tấm bình phong.
Đầu óc Vương Dã ù một lúc, sau một hồi mới hiểu ra vấn đề, hỏi: “Thái Bình Nhi nhận một nghĩa muội sao?”
“Thái Bình Nhi?” Giang Nguyệt nhẹ nhàng lặp lại, mang theo một chút thắc mắc.
“Ồ, là nghĩa muội của Tử Nguyên? Cũng chính là người họ gọi là Nhiếp tướng quân, A Chiếu.” Vương Dã vì bệnh nên phản ứng chậm, vội vàng tìm lời chữa lại.
Giang Nguyệt không kìm được nụ cười, lúc này nàng mới biết tại sao trước đây khi nàng hỏi tự danh của Nhiếp Chiếu, hắn lại ấp úng không chịu nói. Hóa ra là Thái Bình Nhi, cái tên này cũng chẳng khác gì với Kiều Kiều Nhi, hắn ngượng ngùng nên không muốn nói.
Nàng dịch bàn Bát Tiên lại, đặt cái bình xuống, múc ra bát cháo, và giải thích với ông: “Là thế, nhưng cũng không phải, tướng quân và Tam ca rất thân thiết sao? Đến mức ngay cả tự danh của huynh ấy mà cũng biết.”