Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 181




Khi Giang Nguyệt đang ở tiệm rèn này, ban đầu nàng đặt một vạn mũi tên, nhưng đối phương nói gần đây quá bận rộn, e rằng thời gian hoàn thành sẽ bị kéo dài. Giang Nguyệt giả vờ tiếc nuối, liền giảm số lượng xuống còn một nghìn mũi tên. Nhờ có Lăng Nương giới thiệu và sự ăn mặc hào nhoáng của nàng, cuối cùng nàng đã có được một mức giá cực kỳ ưu đãi.

 

Trước khi rời đi, nàng còn chọn một con d.a.o găm được rèn từ huyền thiết, trang trí bằng thạch anh huyết gà để làm quà cho Nhiếp Chiếu.

 

Ở lại Đồ La bảy ngày, sau khi Hồ Ngọc Nương đã mua sắm xong mọi thứ cần thiết, bọn họ lên đường trở về thành.

 

Việc trừ khử bọn cướp không thể trì hoãn, trong thời gian họ đi, những ngày này hẳn đã có người tiêu diệt bọn cướp ở thung lũng Câm. Họ đi suốt dọc đường mà không gặp sự cố nào, điều này càng củng cố thêm sự suy đoán của họ.

 

Khi Giang Nguyệt trở về thành, những người dân dọc đường nhận ra nàng, ánh mắt nhìn nàng có chút kỳ quái.

 

Ban đầu nàng nghĩ đó là ảo giác, nhưng cảm giác khó chịu này dần dần tăng lên, khiến nàng suýt nghĩ rằng mình là quái vật. Cho đến khi có người chặn ngựa của nàng, kéo chặt áo và nhìn nàng với ánh mắt nhiệt thành, nói: "Đại nhân Thiên Hộ có thể ký tên cho tiểu nhân không? Tiểu nhân rất ngưỡng mộ ngài, lòng kính trọng của tiểu nhân đối với ngài như nước sông cuồn cuộn không ngừng."

 

Người đó vừa nói vừa đưa bút ra.

 

“?” Mình thực sự có người hâm mộ sao? Thật sự khiến người ta kinh ngạc, nhưng Giang Nguyệt vội vàng xua tay: "Thôi thôi, ta có chút ngại ngùng, tấm lòng của ngươi ta đã nhận rồi."

 

Ánh mắt của người kia lập tức trở nên u ám, có chút thất vọng: "Vậy được rồi, không làm phiền đại nhân Thiên Hộ nữa."

 

Giang Nguyệt vốn mềm lòng, không chịu nổi nhìn thấy người khác thất vọng, hơn nữa đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng bận tâm. Nàng vội vàng ngăn người đó lại: "Đưa bút cho ta."

 

Người đó nhận được chữ ký, hài lòng rời đi, nhưng ngay lập tức xung quanh nàng, những người dân khác cũng vây quanh, hoặc cầm giấy hoặc giơ tay áo ra, tất cả đều muốn xin chữ ký của nàng.

 

Dù là người đơn thuần nhất, giờ cũng nên hiểu rằng chắc hẳn đã có chuyện gì xảy ra.

 

Sao đột nhiên nàng lại có nhiều người hâm mộ đến vậy? Giang Nguyệt vội vàng đẩy đám đông ra, chạy về phía phủ Đô đốc.

 

Vừa bước vào cổng, nàng đã va phải A Tùng đang tuần tra, Giang Nguyệt giống như một con bò con, lao thẳng vào khiến A Tùng bị ngã xuống đất, ôm n.g.ự.c ho khan, run rẩy đứng dậy, cúi đầu chào nàng: "Gia chủ đã trở về."

 

Giang Nguyệt cảm thấy có lỗi, bước lên đỡ hắn, hỏi: "Xin lỗi xin lỗi, ngươi không sao chứ?"

 

A Tùng liên tục xua tay, đứng thẳng người trả lời mạnh mẽ: "Không sao cả!"

 

Giang Nguyệt phủi bụi trên người hắn, dặn dò: "Nếu có ai vào hỏi xin chữ ký của ta, ngươi nhất định đừng cho họ vào, biết không?"

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Nghe nàng nói đến chuyện ký tên, A Tùng đột nhiên có chút ngượng ngùng, kéo kéo tay áo: "Vậy... có thể ký cho ta một cái không?"

 

Giang Nguyệt: ????

 

Vậy thì trong thời gian nàng không có ở đây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

 

Thấy nàng có vẻ nghi ngờ, A Tùng liền tự hào giải thích: "Những ngày này, ngài đã nổi danh khắp phủ Tây rồi. Giờ ai cũng biết ngài là một nữ văn hào nữ anh hùng văn võ song toàn, rất nhiều người muốn xin ngài chữ ký, xin một bức thư pháp của ngài."

 

Trong đầu Giang Nguyệt lập tức hiện lên vô số thuyết âm mưu, thậm chí còn đoán rằng đối phương muốn tâng bốc nàng lên cao rồi hạ bệ để nàng mất mặt. Nhưng A Tùng lại nói: "Thật đấy, chuyện này là do chủ quân đêm đó uống rượu, nói với A Quỳ. A Quỳ nói hắn còn tận mắt nhìn thấy bài văn ngài viết để ca ngợi chủ quân, văn phong...”

 

Còn chưa nói hết câu, Giang Nguyệt đã chạy biến đi rồi.

 

Nàng đã nghĩ đến mọi khả năng phi lý, chỉ không nghĩ rằng những người hâm mộ quá đáng này đều là do Nhiếp Chiếu và A Quỳ bịa ra.

 

Cái miệng của Nhiếp Chiếu đôi khi thật không đứng đắn, vấn đề là hắn nói ra để cho vui thôi, ai nghe cũng cười xong rồi quên, nhưng A Quỳ thì không, đầu óc hắn đơn giản, lại nói nhiều, nàng có thể tưởng tượng được hắn đã ba hoa thế nào với mấy bà bán hàng ngoài chợ.

 

Giang Nguyệt không cần nghĩ cũng biết Nhiếp Chiếu đã cho A Quỳ xem bài văn nào. Đúng thật là, khi viết bài văn đó nàng đã rất hứng khởi, nhưng tiên sinh lại bảo đó là bài văn thiếu logic nhất từ khi nàng vào thư viện. Thứ này mà truyền ra ngoài thì đúng là trò cười cho thiên hạ.

 

Nàng chỉ muốn tìm chỗ nào để giấu mặt, cả người nóng bừng lên như bị lửa đốt.

 



Vừa về đến nhà, đã có người chạy đi báo tin cho Nhiếp Chiếu.

 

Khi nàng vừa bước vào sân, ngước mắt lên đã thấy Nhiếp Chiếu dang tay ra chào đón nàng.

 

Giang Nguyệt còn chưa kịp hỏi gì, hắn đã như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, bước nhanh tới, vòng tay ôm lấy eo nàng rồi nhấc bổng lên.

 

“Thì ra nàng đi chơi vui quá, không nhớ gì tới ta. Cúi đầu xuống.” Hắn cứ thế ôm nàng đi thẳng vào trong.

 

Giang Nguyệt theo lời hắn cúi đầu, tránh va vào khung cửa, nói: “Khách sáo quá, tam ca ở nhà tung tin đồn cũng vui nhỉ.”

 

Nhiếp Chiếu nhéo một cái vào eo nàng, không chút hối hận: “Ta tung tin đồn khi nào? Chuyện bên ngoài ấy à? Chẳng lẽ ta nói sai à? Nàng từng học chữ, biết võ công, Hoắc Đình Vân cũng do nàng giết, chẳng lẽ không phải văn võ song toàn sao? Chỉ là ta thêm thắt một chút thôi.

 

Nàng đi chơi về tươi tỉnh thế này, ta đoán chắc còn nặng hơn lúc đi một cân, hay là ta hành hạ nàng hả? Hay là ta kìm hãm nàng? Ở bên ta thì không tăng được nửa cân thịt, vừa rời khỏi là tăng vài cân…”

 

Nhiếp Chiếu cân nhắc một chút rồi đặt nàng xuống, sờ sờ mặt nàng, lẩm bẩm nói: "Hình như không phải là nặng lên, mà là cao hơn. Chân có đau không?"

 

Nhiếp Chiếu tự nói vài câu, Giang Nguyệt đã thấy mất hứng, đẩy hắn ra: "Không đau, cao thêm nửa tấc mà cũng bị chàng phát hiện. Nhưng chàng thật sự không nên nói mấy lời đó với A Quỳ, hắn tin thật đấy, sau này ta làm sao ra ngoài? Chàng nói mấy câu đó mà không thấy xấu hổ chút nào à?"

 

Ồ, có lẽ hắn chẳng biết xấu hổ là gì, Giang Nguyệt quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy lư hương đặt trên bàn.

 

Cái lư hương đó là nàng mua khi còn ở Chúc Thành, tuy đơn giản và không hợp với phủ Đô đốc, nhưng lúc đó đã tiêu tốn gần một nửa số tiền lẻ của nàng, nên nhiều lần chuyển nhà vẫn không nỡ bỏ lại.

 

Tác dụng của nó rất hạn chế, chỉ là khi Nhiếp Chiếu không có nhà, Giang Nguyệt nhớ hắn thì cắm ba nén hương vào lư hương, thầm thì nhớ nhung. Giang Nguyệt nhiều lần nghĩ rằng cái thứ này mua thật vô ích, cắm ba nén hương xuống đất rồi nói lảm nhảm cũng có tác dụng tương tự.

 

Nhưng trước khi nàng rời nhà, lư hương trống rỗng, giờ đã đầy ắp, bên trong có rất nhiều tro hương đã cháy hết, còn có ba nén hương mới đang cháy dở, khói tỏa lượn lờ.

 

Hiện giờ, làn khói trắng mỏng manh như tơ, nhẹ nhàng bay lên, gợi lên nỗi nhớ về hắn trong lòng nàng.

 

"Vậy lần sau ta sẽ cố gắng nhịn," Nhiếp Chiếu thấy nàng ngẩn ngơ, lại chạm vào má nàng, "Mấy ngày qua ra ngoài không gặp chuyện gì chứ? Mọi việc suôn sẻ không?"

 

Giang Nguyệt lấy lại tinh thần, ngập ngừng một chút mới sắp xếp lại suy nghĩ và kể cho hắn nghe về chuyện gặp Lăng Nương ở Đồ La.

 

"Lăng Nương là khách quen của mấy tiệm sắt đó, ta nghĩ việc ta đến chắc sớm muộn gì bà ta cũng biết. Nhưng chúng ta không có cách nào phá giải, không đoán được công chúa Quảng Bình đang định làm gì, mặc dù Phủ Tây đã quét sạch vài lượt, nhưng vẫn không thể loại trừ khả năng còn gián điệp của bà ta. Dù có âm thầm điều tra cũng chưa chắc có được thông tin đáng tin cậy, vậy nên có khi ta sẽ dùng chính điều này để phá vỡ thế cục, xem bà ta sẽ làm gì."

 

Nhiếp Chiếu gật đầu: "Như vậy cũng là một cách, hiện tại Phủ Tây đã có thương lộ làm chỗ dựa, không còn thế đơn lực bạc nữa. Dù bà ta có âm mưu gì cũng khó lòng dám công khai đối đầu với chúng ta.

 

Nếu bà ta thực sự như những gì đã nói trước đây, chỉ muốn hỗ trợ các hào kiệt, thì lô vũ khí mà Lăng Nương đang rèn, chúng ta đã biết rồi, công chúa Quảng Bình không thể không ra tay."

 

Chỉ có điều một người hoàn hảo, rộng lượng và vô cầu đến mức ấy thì khó mà thật lòng được. Công chúa Quảng Bình đối với bọn họ giống như một quả b.o.m nổ chậm, lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.

 

Vừa dứt lời, Tiểu Oa và Lý Hộ vội vã chạy vào báo tin: "Chủ quân, gia chủ, không hay rồi, Lý cô nương dẫn người đi trừ cướp, giờ bị bọn cướp bắt đi rồi!"

 

Giang Nguyệt giật mình: "Bọn cướp ở đâu?"

 

"Chính là ở thung lũng Câm, bọn cướp sau khi cướp chuyến hàng cuối cùng hồi đầu tháng Chín thì không xuất hiện nữa. Lý cô nương không biết từ đâu có tin tức rằng bọn cướp sẽ hành động hôm nay, nên cải trang để dụ bọn chúng, không ngờ lại tự đưa mình vào rọ."

 

Giang Nguyệt lo lắng, nàng cứ nghĩ rằng sau bao nhiêu ngày bọn cướp đã bị tiêu diệt, ai ngờ chúng vẫn chưa xuất hiện, còn bắt Lý Bảo Âm đi. Bảo Âm là người nhiệt huyết, có thể làm ra những việc như vậy, nhưng nàng chỉ sợ Bảo Âm tính tình cương liệt, vào ổ cướp thì chuyện nhỏ, chọc giận bọn cướp mất mạng mới là chuyện lớn.

 

Nhiếp Chiếu nhíu mày, nắm lấy cổ tay nàng để nàng bình tĩnh lại. Đợi nàng hít sâu vài hơi, bình tĩnh hơn nhiều, hắn mới nói: "Mấy ngày nay ta cũng đã cho người điều tra xung quanh, bọn chúng rất ngoan ngoãn nên không phát hiện ra tung tích. Một là bọn chúng không làm hại ai, hai là sợ đánh rắn động cỏ nên tạm thời không hành động. Chuyện này vốn do nàng phụ trách, giờ đã xảy ra chuyện, lần này cứu người vẫn do nàng chịu trách nhiệm, nhưng phải hành động thật cẩn thận."

 

Giang Nguyệt gật đầu, nàng chưa kịp thay đồ đã đẩy cửa đi ra, vừa đi vừa hỏi: "Tin tức của Bảo Âm là từ đâu? Bị bắt từ khi nào? Bọn cướp có truyền thêm tin gì nữa không?"