Lý Hộ đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, nhanh chóng theo nàng, kể lại từng việc một: "Khi đi nó để lại một lá thư, nói rằng đã cài người vào trong băng cướp, người của nó báo rằng bọn cướp ở thung lũng Câm sẽ hành động hôm nay, trong trại chỉ có không đến năm mươi người.
Vốn định đợi cô về báo lại tin này, nhưng người của nó lại nói trong vòng một tháng bọn cướp chỉ hành động một lần, nó không biết hôm nay cô trở về, sợ bỏ lỡ cơ hội nên đã lấy lệnh bài của ta điều động một trăm người đi."
Giang Nguyệt nhận thư xem qua, đúng là bút tích của nàng ấy.
"Người đưa tin là người mà nàng ấy tin tưởng?" Giang Nguyệt chưa từng nghe Lý Bảo Âm nói về việc nàng ấy phát triển thuộc hạ.
Lý Hộ lắc đầu, đầy lo lắng, môi đã tím tái: "Con bé ở nha môn giúp ta sắp xếp công văn, thời gian còn lại thì giữ gìn trật tự trong thành, cả ngày hầu như không thấy bóng dáng đâu, nó rất quyết đoán, ai mà biết được."
Trước khi ra khỏi cửa, Giang Nguyệt đã nắm rõ tình hình.
Lý Bảo Âm dẫn một trăm người đi, nhưng vừa đến nơi đã bị sập bẫy thiên la địa võng, tiếp đó bị mê dược làm cho bất tỉnh. Khi mọi người tỉnh lại, họ phát hiện mình vẫn an toàn, chỉ có Lý Bảo Âm là mất tích. Lúc này họ mới nhận ra đây là một âm mưu, đối phương có lẽ ngay từ đầu đã nhắm vào nàng ấy, nên vội vàng quay về báo tin cho Lý Hộ.
Rõ ràng, người đưa tin có lẽ cũng là người của thung lũng Câm, chỉ để đánh lừa Lý Bảo Âm.
"Đối phương đã nhắm vào Bảo Âm, chắc chắn biết thân phận của nàng ấy. Bảo Âm có giá trị với chúng, nên tính mạng nàng ấy có lẽ không gặp nguy hiểm. Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để cứu nàng ấy về." Giang Nguyệt an ủi Lý Hộ, nàng đoán bọn cướp ở thung lũng Câm có lẽ muốn sử dụng thân phận của Bảo Âm để đổi lấy lợi ích. Nếu có thể cứu được người, họ hoàn toàn có thể nhượng bộ một chút.
Dù sao cũng không có gì quan trọng hơn tính mạng của Bảo Âm.
***
Lý Bảo Âm đầu đau như búa bổ, mơ màng mở mắt ra, trước mắt nàng là một căn phòng đỏ rực, đơn sơ nhưng mang đầy không khí vui mừng. Trên tường treo chữ "Hỷ", nến cưới đang cháy, bên ngoài ồn ào náo nhiệt.
Nàng giật mình tỉnh táo hoàn toàn, vội cúi đầu nhìn quần áo trên người, quả nhiên cũng đã trở thành hỷ phục.
Không cần nghĩ cũng biết, nàng chắc chắn đang ở trong thung lũng Câm, và mình đã trở thành tân nương của một tên thổ phỉ.
Lý Bảo Âm chỉ đi tiêu diệt một đám cướp, không ngờ rằng thông tin lại sai lệch, sau khi bị mê man, những tên cướp có lẽ thấy nàng xinh đẹp nên nảy sinh ý đồ xấu?
Lý Bảo Âm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là vẫn còn sống, giữ được mạng là tốt rồi, có sống thì không sợ thiếu cơ hội.
Nàng cử động tay chân, phát hiện mình không bị trói, liền ném phượng quan trên đầu đi, rón rén đến bên cửa sổ, dùng tay khoét một lỗ nhỏ trên giấy cửa, nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, bên ngoài đang tổ chức tiệc tùng, uống rượu ăn thịt rất vui vẻ, chỉ là không thấy bóng dáng của tân lang. Ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, bụng nàng không kìm được mà réo lên.
Có ai đó chọc vào lưng nàng, nàng theo bản năng gạt tay đối phương ra.
“Ăn cơm đi.” Người đó nói.
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi!” Nàng sợ hãi suýt nhảy dựng lên, mới nhận ra mình đang ở trong hang ổ của bọn cướp, quay đầu lại, đụng ngay phải một người đàn ông cao lớn.
Người kia mặc cùng kiểu hỉ phục như nàng, không khó để đoán rằng hắn chính là tân lang của mình.
“A Lạc!” Khi ánh mắt cẩn thận chuyển đến khuôn mặt đối phương, Lý Bảo Âm không kìm được mà thốt lên.
Chỉ thấy thanh niên đối diện tóc đen buộc cao, nửa bên trái khuôn mặt bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ đen, toàn thân toát lên vẻ nghiêm nghị, có phần lạnh lùng. Hắn lại đưa bát cơm đến trước mặt nàng: “Ăn cơm đi.”
Lý Bảo Âm đẩy hắn ra, cái bát phát ra tiếng kêu giòn, thức ăn vương vãi khắp nơi, nàng tức giận hét lên: “Ăn cái gì mà ăn! Bây giờ ta tức no rồi! Hóa ra người mà ta luôn tin tưởng là nội gián, lại chính là người của thung lũng Câm, trêu đùa ta vui lắm sao? Ta đối xử tốt với ngươi như vậy để nhận lại điều này à?”
A Lạc mím môi, bước lên một bước, Lý Bảo Âm tiếp tục đẩy hắn ra: “Ngươi quên ai đã cứu ngươi, ai đã tự tay băng bó cho ngươi rồi sao? Đồ vô ơn, biết vậy ta đã để ngươi c.h.ế.t thối trên đường rồi!”
“Xin lỗi,” hắn lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng mang theo sự kiên định không thể chối cãi, “Ta sẽ đi múc cho nàng bát khác.”
Nói rồi hắn quay người định đi ra ngoài.
“Còn những người huynh đệ của ta, ngươi không làm gì họ chứ?” Lý Bảo Âm gọi hắn lại.
A Lạc dừng bước, đáp: “Họ vẫn an toàn.”
Lý Bảo Âm ngồi phịch xuống giường, nỗi sợ hãi trong lòng tan biến hết, chỉ còn lại sự giận dữ vì bị lừa gạt.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Thật đáng chết! Thói quen hành động liều lĩnh của nàng bao giờ mới sửa được, lần trước là bị Hoắc Minh Ái lừa ra khỏi thành, giờ lại bị A Lạc lừa lên núi, đúng là đầu óc của nàng chẳng khác nào đầu heo.
Nàng ngồi thế nào cũng không thoải mái, bèn đứng dậy đi lại trong phòng vài vòng, mới cảm thấy bình tĩnh hơn.
Thực ra, khi nàng đến Phủ Tây thăm Giang Nguyệt, trên đường về nhìn thấy hắn nằm trên đất đầy máu, vì thế nàng động lòng trắc ẩn, đưa hắn về nhà chữa trị.
Người này trông im lặng, ít nói, nhưng khi một mực gọi nàng là ân nhân cứu mạng, hứa sẽ sẵn sàng xả thân vì nàng, đôi mắt đen nhánh của hắn nhìn chằm chằm, không hề chớp mắt, trông rất chân thành. Lý Bảo Âm vì thế đã bỏ đi sự cảnh giác, cho hắn cơ hội báo đáp bằng cách cho hắn trà trộn vào thung lũng Câm làm nội gián.
Dù nàng cảm thấy đôi khi đầu óc hắn có chút không bình thường, nhưng hắn nói từ nhỏ sống với bà nội trên núi, ít tiếp xúc với người khác nên nàng cũng cho rằng đó là lý do chính đáng.