Tối hôm đó, nhà họ Vinh mở từ đường, đốt pháo tế tổ tiên, bà mẹ của Vinh Đại Niên không thể chờ đợi thêm nữa.
Vinh Đại Niên vẫn mang tâm trạng phức tạp mà cúng bái tổ tiên, nhưng dù sao đi nữa, được thăng chức là một điều tốt. Nhà họ Vinh đời đời kinh doanh, cuối cùng đến đời hắn cũng bước vào con đường quan lộ.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Chỉ là, sáng sớm khi đến Thông Thương Tư để báo danh, hắn mới biết rằng ngoài hắn ra, Thông Thương Tư còn có ba vị phó sứ khác, đều là những thanh niên cùng trang lứa. Mấy người này ai cũng hăng hái, cảnh tượng này không khỏi dội một gáo nước lạnh vào người hắn, khiến hắn nhận ra rằng công việc ở Thông Thương Tư không dễ làm, áp lực cạnh tranh thật sự rất lớn.
Khi hỏi thăm, hắn biết rằng ba người kia cũng đều đã gặp chủ quân và nhận được ba quả lựu làm phần thưởng, lòng hắn càng thêm thận trọng, hiểu rằng mặc dù được trọng dụng nhưng không phải chỉ riêng mình hắn được như vậy. Hắn cần phải hành sự cẩn thận hơn nữa.
Giang Nguyệt khi điều tra Vinh Đại Niên cho Nhiếp Chiếu, tiện thể cũng tìm hiểu về ba thanh niên kia.
Nàng hiểu được một chút ý tứ. Theo tính cách của Nhiếp Chiếu, hắn chắc chắn sẽ không để Vinh Đại Niên có một cuộc sống dễ dàng. Như lời hắn nói, có cạnh tranh thì mới có áp lực, có áp lực mới tiến bộ.
Nhiếp Chiếu gật đầu, nhưng dùng tay bóp chặt ngón tay của nàng một chút, nói: “Vẫn thiếu một chút nữa. Cạnh tranh giữa bốn người, tất cả đều đứng ở vạch xuất phát. Chỉ cần hắn không ngốc, hắn sẽ biết rằng nếu không muốn bị loại, điều cần làm nhất chính là trung thành tuyệt đối, không dám có hai lòng.
Nhà họ Vinh đời đời kinh doanh, chỉ có mỗi mình hắn bước vào quan trường, lần này cơ hội vô cùng quý giá, nếu không phải chờ đợi khổ sở thêm nữa, cứ chờ xem, ngày mai hắn sẽ đến để tỏ lòng trung thành với ta. Có muốn cá cược không?”
Giang Nguyệt lắc đầu, đẩy tay hắn về: “Ta còn trẻ chứ không ngốc, chàng đã nói chắc chắn như vậy, đương nhiên ta tin chàng.”
Nhiếp Chiếu búng nhẹ trán nàng, bĩu môi: “Vô vị.”
“Chàng cũng ác thật, chẳng phải hắn sẽ phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ sao.”
Nhiếp Chiếu giơ tay ra: “Ở vị trí nào thì phải làm tốt công việc đó. Nếu ta và nàng ở lại ChúcThành, mỗi ngày chỉ cần suy nghĩ xem hôm nay cắt hai cân thịt này là để xào hết hay để lại một cân làm thịt xông khói. Thông Thương Tư liên quan đến tương lai của Phủ Tây, nếu họ sống quá thoải mái, thì ta mới là người phải nơm nớp lo sợ.
Lương tâm và vị trí thường không thể cân bằng.”
Giọng hắn vẫn mang chút nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng trên mặt lại không có chút khoái cảm nào.
Nghe hắn nói, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào. Lần trước tính kế như vậy, mục tiêu là Phương Hồi, để giúp Chúc Thành đòi lại lương thảo. Phương Hồi là kẻ ác, bị tính kế cũng là điều đương nhiên, nhưng bây giờ mục tiêu lại là Vinh Đại Niên.
Có lẽ mọi sự trên đời đều như vậy, khi đã đứng ở vị trí này thì không thể tránh khỏi những tính toán mưu mô. Giờ đây, những bộ trang phục xa hoa và các món ăn ngon nàng đều đã thử qua, thật sự không có gì đáng để lưu luyến. Nếu được chọn, nàng vẫn muốn quay về Chúc Thành, sống như trước kia, tốt nhất là có thể nuôi vài con gà, con vịt.
Nhưng đã bị đẩy đến đây rồi, thì không còn đường quay lại nữa.