Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 177




 

Tối hôm đó, nhà họ Vinh mở từ đường, đốt pháo tế tổ tiên, bà mẹ của Vinh Đại Niên không thể chờ đợi thêm nữa.

 

Vinh Đại Niên vẫn mang tâm trạng phức tạp mà cúng bái tổ tiên, nhưng dù sao đi nữa, được thăng chức là một điều tốt. Nhà họ Vinh đời đời kinh doanh, cuối cùng đến đời hắn cũng bước vào con đường quan lộ.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Chỉ là, sáng sớm khi đến Thông Thương Tư để báo danh, hắn mới biết rằng ngoài hắn ra, Thông Thương Tư còn có ba vị phó sứ khác, đều là những thanh niên cùng trang lứa. Mấy người này ai cũng hăng hái, cảnh tượng này không khỏi dội một gáo nước lạnh vào người hắn, khiến hắn nhận ra rằng công việc ở Thông Thương Tư không dễ làm, áp lực cạnh tranh thật sự rất lớn.

 

Khi hỏi thăm, hắn biết rằng ba người kia cũng đều đã gặp chủ quân và nhận được ba quả lựu làm phần thưởng, lòng hắn càng thêm thận trọng, hiểu rằng mặc dù được trọng dụng nhưng không phải chỉ riêng mình hắn được như vậy. Hắn cần phải hành sự cẩn thận hơn nữa.

 

Giang Nguyệt khi điều tra Vinh Đại Niên cho Nhiếp Chiếu, tiện thể cũng tìm hiểu về ba thanh niên kia.

 

Nàng hiểu được một chút ý tứ. Theo tính cách của Nhiếp Chiếu, hắn chắc chắn sẽ không để Vinh Đại Niên có một cuộc sống dễ dàng. Như lời hắn nói, có cạnh tranh thì mới có áp lực, có áp lực mới tiến bộ.

 

Nhiếp Chiếu gật đầu, nhưng dùng tay bóp chặt ngón tay của nàng một chút, nói: “Vẫn thiếu một chút nữa. Cạnh tranh giữa bốn người, tất cả đều đứng ở vạch xuất phát. Chỉ cần hắn không ngốc, hắn sẽ biết rằng nếu không muốn bị loại, điều cần làm nhất chính là trung thành tuyệt đối, không dám có hai lòng.

 

Nhà họ Vinh đời đời kinh doanh, chỉ có mỗi mình hắn bước vào quan trường, lần này cơ hội vô cùng quý giá, nếu không phải chờ đợi khổ sở thêm nữa, cứ chờ xem, ngày mai hắn sẽ đến để tỏ lòng trung thành với ta. Có muốn cá cược không?”

 

Giang Nguyệt lắc đầu, đẩy tay hắn về: “Ta còn trẻ chứ không ngốc, chàng đã nói chắc chắn như vậy, đương nhiên ta tin chàng.”

 

Nhiếp Chiếu búng nhẹ trán nàng, bĩu môi: “Vô vị.”

 

“Chàng cũng ác thật, chẳng phải hắn sẽ phải ngày nào cũng nơm nớp lo sợ sao.”

 

Nhiếp Chiếu giơ tay ra: “Ở vị trí nào thì phải làm tốt công việc đó. Nếu ta và nàng ở lại ChúcThành, mỗi ngày chỉ cần suy nghĩ xem hôm nay cắt hai cân thịt này là để xào hết hay để lại một cân làm thịt xông khói. Thông Thương Tư liên quan đến tương lai của Phủ Tây, nếu họ sống quá thoải mái, thì ta mới là người phải nơm nớp lo sợ.

 

Lương tâm và vị trí thường không thể cân bằng.”

 

Giọng hắn vẫn mang chút nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng trên mặt lại không có chút khoái cảm nào.

 



Nghe hắn nói, Giang Nguyệt cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào. Lần trước tính kế như vậy, mục tiêu là Phương Hồi, để giúp Chúc Thành đòi lại lương thảo. Phương Hồi là kẻ ác, bị tính kế cũng là điều đương nhiên, nhưng bây giờ mục tiêu lại là Vinh Đại Niên.

 

Có lẽ mọi sự trên đời đều như vậy, khi đã đứng ở vị trí này thì không thể tránh khỏi những tính toán mưu mô. Giờ đây, những bộ trang phục xa hoa và các món ăn ngon nàng đều đã thử qua, thật sự không có gì đáng để lưu luyến. Nếu được chọn, nàng vẫn muốn quay về Chúc Thành, sống như trước kia, tốt nhất là có thể nuôi vài con gà, con vịt.

 

Nhưng đã bị đẩy đến đây rồi, thì không còn đường quay lại nữa.


 

Nhiếp Chiếu thấy vẻ mặt nàng u ám, khẽ vuốt trán nàng, hỏi một cách hơi ngượng ngùng: "Nàng đang oán trách ta sao?" Hắn muốn giải thích: "Ta biết hắn là người tốt, nếu nàng muốn..."

 

Giang Nguyệt ngắt lời hắn, lắc đầu, ngón tay xoắn lấy ống tay áo: "Không, ta biết mọi việc tam ca làm đều đúng đắn từ góc nhìn toàn cục. Ta chỉ là... có chút nhớ nhà thôi."

 

Nơi nàng nhớ không phải là nhà họ Giang, mà là căn nhà nhỏ ở Chúc Thành, hai căn phòng với tường xây bằng đá xanh và mái ngói màu đen. Khi đó, Giang Nguyệt đứng bên dưới đưa ngói lên cho Nhiếp Chiếu, còn hắn thì lần lượt đặt từng viên ngói lên. Chỉ có hai người họ, và Ban Nhược vẫn chưa chết, tất cả mọi người đều còn sống tốt.

 

Phủ Đô Đốc tuy lớn, xa hoa, có người hầu kẻ hạ lui tới không ngừng, nhưng đây không phải là nhà của nàng. Nơi này không phải là nơi nàng tham gia xây dựng, cũng không phải nơi nàng từng dốc lòng duy trì. Từng ngọn cỏ, cành cây ở đây đều mang dấu vết của người khác.

 

Nhiếp Chiếu biết nàng đang nghĩ gì, liền kéo nàng vào lòng, vuốt đầu nàng: "Ta biết, rồi mọi chuyện sẽ kết thúc, khi đó chúng ta sẽ trở về nhà."

 

Con đường này, họ đã đi càng lúc càng xa. Đôi khi hắn đột nhiên nhớ lại, mới nhận ra ban đầu mình chỉ muốn mua được hai quả táo cho nàng, để có chỗ dựa mà sống. Nhưng giờ đây, từ chỗ bị kẻ khác áp bức, họ đã trở thành người nắm quyền. Quyền lực có thể làm người ta mê mẩn, nhưng không đủ để làm tê liệt tất cả.

 

Quả nhiên, sáng sớm hôm sau, Vinh Đại Niên đã đến gặp Nhiếp Chiếu với đôi mắt thâm quầng. Hai người trò chuyện một lúc, Vinh Đại Niên dù là người đọc sách nhưng lại không biết làm thế nào để nịnh bợ, chỉ có thể thể hiện lòng trung thành qua hành động, mang đến cho Nhiếp Chiếu ba kế sách cải cách mà hắn đã viết suốt đêm.

 

Giang Nguyệt không nghe rõ họ nói gì, chỉ biết khi rời đi, Vinh Đại Niên trông kiên định hơn một chút. Khi hai người họ lướt qua nhau, họ chỉ khẽ gật đầu.

 

Thực tế chứng minh, việc phục hồi thương lộ quả là một ý tưởng hay. Chúc Thành nằm ở vị trí trung tâm giao thông, nối liền Nam Bắc, tiềm năng vô cùng lớn.

 

Trước đây, khi đường thương mại của Chúc Thành bị cấm, Cang Nam có nhiều độc sương không phù hợp cho việc vận chuyển hàng hóa, hàng hóa từ Thổ La và Hồn Nhược phải vượt biển để đến Đại Ung để buôn bán, trong đó rủi ro và tổn thất không cần nói cũng rõ.

 

Trước đây, từ quý tộc đến dân thường đều rất ưa chuộng các sản phẩm từ hai nước này như vải vóc, hương liệu, thịt chế biến và trái cây. Khi đường thương mại bị cấm, giá của những thứ này tăng vọt, trở thành món hàng yêu thích của quý tộc, các gia đình giàu có đều lấy chúng để khoe khoang.