Nhiếp Chiếu bất chợt nắm lấy tay nàng, cắt đứt dòng suy nghĩ, hôn nhẹ lên chóp mũi nàng rồi nhanh chóng đứng dậy, để lại Giang Nguyệt lơ lửng không lên không xuống.
Nàng còn chưa ngắm đủ đâu!
Thấy nàng có vẻ lưu luyến, Nhiếp Chiếu giả vờ như không thấy, nói: “Y phục hơi nặng, vẫn là bộ trước thoải mái, sau này cất đi là được. Nàng chờ một chút, ta đi thay lại y phục.”
“Đừng đừng đừng!” Giang Nguyệt vội vàng lên tiếng.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Sao? Chẳng lẽ nàng muốn ta mặc y phục nặng nề như vậy, Cân Cân, nàng không thấy thương ta à?” Giọng điệu hắn kéo dài bảy tám nấc, luyến láy.
Trọng lượng của y phục Giang Nguyệt đã thử qua, nghe hắn nói như vậy, nàng có chút áy náy. Không thể chỉ vì mình mê sắc mà khiến hắn không thoải mái, ánh mắt nàng dán chặt lên người Nhiếp Chiếu, nhưng miệng thì nói: “Thôi được, vậy chàng đi thay đi.”
Nhiếp Chiếu sớm đã biết Giang Nguyệt là một đứa trẻ thiện lương, hắn nói như vậy nằm trong dự liệu nhưng vẫn khiến hắn ngừng một chút, thực ra hắn không có ý đó, chỉ mười cân mà thôi.
Hắn nắm tay Giang Nguyệt, cùng nàng chen chúc trong một chiếc ghế tròn, cổ tay lơ lửng trên vai nàng, điều chỉnh góc độ, tận dụng ánh sáng, để mình trong trạng thái hoàn mỹ nhất: “Nhưng thấy nàng thích như vậy, ta cho nàng một cơ hội, chiều lòng ta một chút, ta sẽ mặc cho nàng xem cả buổi tối.”
Giang Nguyệt cười khan hai tiếng, che miệng: “Rõ ràng vậy sao?”
“Mắt nàng sắp dính lên người ta rồi, đừng nói ta không biết điều nhé, ai bảo ta là người tốt với nàng.”
“Vậy ngày mai ta nấu canh gà cho chàng nhé?”
Nụ cười của Nhiếp Chiếu lập tức còn cứng hơn cá muối phơi ba mươi năm: “Ta bảo nàng chiều lòng ta một chút, không bảo nàng lấy oán báo ơn. Nàng không có gì khác để chiều lòng ta sao?”
Ngũ quan của Giang Nguyệt nhăn lại, kéo kéo tay hắn: “Nhưng ta không có thứ gì khác mà người sống có thể chấp nhận được để chiều lòng chàng.” Nhưng Tam ca thật sự đẹp quá, đẹp hơn cả bức họa mỹ nhân mà Bảo Âm tặng nàng.
Đây là một món đồ mới nổi trong thành, được họa sĩ tinh tế vẽ lên ván gỗ mỏng, đặc biệt là phần gương mặt được vẽ đẹp đẽ vô cùng, sau đó phủ một lớp sơn trong suốt.
Các thương gia sẽ tặng cho người mua những miếng vải đã được cắt may theo hình dáng trang phục để phù hợp với tư thế của mỹ nhân trên tranh. Người mua có thể dựa vào những miếng vải này hoặc tự mua vải để cắt may, làm tóc giả, và tạo ra trang phục mới để dán lên tranh, biến các mỹ nhân trong tranh trở nên lộng lẫy. Các cô gái và chàng trai sẽ đem tranh mỹ nhân của mình ra so sánh xem mỹ nhân của ai được trang trí đẹp nhất.
Cao cấp hơn một chút là làm thành búp bê mỹ nhân, cắt may trang phục cho búp bê.
Giang Nguyệt có năm phiên bản mỹ nhân, nàng rất say mê món đồ này, thậm chí còn kéo Nhiếp Chiếu cùng cắt vải. Giờ đây trước mặt nàng là một người sống động, còn đẹp hơn cả tranh mỹ nhân, nàng cảm thấy niềm yêu thích trong lòng như một biển nước đang sắp trào ra.