Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 152




Có lẽ sau khi thử hai ba lần, cuối cùng hai người đều đi đến kết luận rằng chuyện này giống như việc nửa đêm xách cuốc đi đào trộm hai mẫu đậu phộng nhà hàng xóm, vừa mệt vừa kích thích, dường như cũng không có gì thú vị lắm.

 

Nhiếp Chiếu rất hiểu cách khiến người khác phải chờ mong, hắn mặc bộ quần áo đó chỉ vừa đủ để khiến nàng nôn nao, nhưng chưa để nàng thưởng thức một cách trọn vẹn, rồi đứng dậy thay lại bộ y phục trắng thường ngày.

 

Bất ngờ được thưởng thức sơn hào hải vị, khi nhìn hắn thay lại bộ đồ cũ, Giang Nguyệt chợt cảm thấy có chút nhạt nhẽo, thật đáng tiếc: "Tam ca, mắt thẩm mỹ của chàng quả thực thay đổi một cách cực đoan."

 

Nhiếp Chiếu lặng lẽ thắt dây áo, nói: "Khi còn trẻ thì khí thế hừng hực, tự nhiên thích xa hoa lộng lẫy. Bây giờ lớn tuổi rồi, mới biết được sự giản dị."

 

"Ô hô ô hô," Giang Nguyệt chế giễu, "Mới hơn hai mươi đã gọi là già rồi, nếu để A Tứ nghe thấy chắc hắn bây giờ sẽ nhảy sông mất? Khi ta mới gặp chàng, thấy chàngi đ.â.m kiếm vào tay người khác, đâu có thấy chàng khiêm tốn chút nào đâu."

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

"Giang Nguyệt, nàng nói ít một câu thì c.h.ế.t à?" Không khí ưu tư của Nhiếp Chiếu bị Giang Nguyệt lật tẩy, hắn tức giận bước tới bóp má nàng, bóp một lúc rồi tự nhiên cúi đầu, cắn một cái vào môi nàng.

 

Giang Nguyệt ôm miệng, ánh mắt đầy trách móc. Tối nay môi nàng bị gặm đến nóng rực, như vừa ăn ớt vậy, thật không hiểu miệng này có gì mà thích cắn, lần sau nàng cũng thử cắn môi Nhiếp Chiếu xem sao.

 

Họ trò chuyện một lúc rồi tách ra trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Hoắc Đình Vân thích sự xa hoa, nên phần lớn các căn phòng đều có sưởi dưới sàn, vào mùa đông lạnh chỉ cần chịu chi than củi là có thể giữ ấm mọi lúc.

 

Nhiếp Chiếu đóng cửa, khóa cửa sổ, đi vào phòng ngủ. Xung quanh trở nên yên tĩnh, không còn tiếng nói cười ồn ào, một cơn lạnh thấu xương len lỏi vào từ tủy xương, vượt qua được sự ấm áp trong phòng, khiến trái tim đang nhảy lên của hắn bình tĩnh lại.

 

Sự im lặng và cô đơn không khiến người ta cảm thấy cô độc, nhưng khi đã cười đùa thân mật với người mình yêu rồi quay trở về sự tĩnh lặng thì mới thấy cô đơn, nhưng may mắn thay, Giang Nguyệt vẫn luôn sống gần hắn, nên hắn mong đợi ngày mai mặt trời sẽ lại mọc lên, cũng mong đợi sau khi kết hôn họ có thể ngày ngày bên nhau.

 

Hắn bước đến bàn làm việc, mở ngăn kéo, bên trong nằm một xấp thư đã viết sẵn.

 

Mở ra bức thư đầu tiên—

 



“Huynh trưởng! Huynh trưởng, việc khẩn cấp mười vạn! A Chiếu kính bẩm.

 

A Chiếu ở Phủ Tây đã gặp chuyện vô cùng kỳ lạ, một giấc tỉnh dậy bỗng nhiên mất hết trí nhớ, chỉ dừng lại ở mười hai tuổi, hiện tại không biết phải làm sao, mong huynh trưởng nhận được thư này nhất định hãy kể rõ từng sự kiện lớn trong những năm qua cho ta biết! Nếu có thể, xin huynh giúp A Chiếu tìm thuốc giải, gấp gấp gấp!”

 

Lá thư thứ hai

 

“Gửi nhị ca, nhị tẩu an. A Chiếu ở Phủ Tây đã tìm được nhiều món điểm tâm mới lạ, nghĩ chắc nhị ca và nhị tẩu sẽ thích, ngày trở về kinh thành nhất định sẽ mang cho hai người nếm thử, chỉ là không biết ở nhà ngoài đệ ra, liệu có thể thêm đôi đũa, bát chén nào không, gần Tết đệ có lẽ sẽ mang một cô nương về...

 

Đừng mắng đệ, đừng mắng đệ, đệ biết trước đây nhặt mèo chó về hai người đều không cho phép, nhặt người thì lại càng khó chấp nhận, nhưng A Chiếu cũng chỉ là hỏi cho có lệ thôi, người này đệ nhất định, chắc chắn, nhất quyết là phải mang về! Chúc nhị ca, nhị tẩu bình an, vui vẻ và mạnh khỏe!!!”

 

Còn lại bức thư thứ ba, bức thư thứ tư, cho đến bức thư thứ hai mươi.

 

Nhiếp Chiếu dùng đầu ngón tay vuốt ve những dòng chữ trên đó, nét chữ sắc sảo, từng nét bút như muốn xé toạc trang giấy, ngang dọc cũng muốn nổi bật lên, so với hiện tại thì không biết kiềm chế nhiều hơn, khóe miệng hắn không khỏi nở một nụ cười cay đắng, tên nhóc này đúng là lắm lời, một ngày có thể viết hai ba bức thư, nhưng chưa gửi đi một bức nào.

 

Hắn châm lửa, dưới ánh lửa, từng bức thư được đọc qua rồi từng bức từng bức bị thiêu đốt, cũng coi như đã gửi đến tay người lẽ ra phải nhận được.

 

Khi tất cả các bức thư bị lửa l.i.ế.m sạch, căn phòng tràn ngập mùi giấy cháy, Nhiếp Chiếu mở cửa sổ cho thông gió, khi làn hơi lạnh ùa vào, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, lấy kim chỉ ra, ngồi bên cửa sổ, dưới ánh lửa khâu lại chiếc áo choàng của Giang Nguyệt.

 

Hôm nay, khi nhìn thấy con thỏ, hắn mới cảm thấy rằng chiếc áo choàng của Giang Nguyệt đáng lẽ nên có thêm hai quả cầu lông trắng muốt để trang trí trên dây buộc, như vậy mới dễ thương.

 

Nhiếp Chiếu đã khâu quần áo cho Giang Nguyệt suốt bốn năm nay, việc nhỏ này tất nhiên không làm khó được hắn, chỉ trong chốc lát hắn đã cắn đứt sợi chỉ trong tay, nhéo nhéo hai quả cầu lông đã khâu xong, thấy chúng cũng khá chắc chắn.

 

Nhưng vẫn còn thừa nhiều da thỏ, hắn xoa xoa chiếc áo choàng, đột nhiên cảm thấy phần mũ cũng có thể làm thêm chút gì đó.

 

Sáng sớm hôm sau, Giang Nguyệt thức dậy, nhận được chiếc áo choàng mới được làm lại, hai quả cầu lông trên dây buộc rất dễ thương; "Nhưng mà đôi tai thỏ trên mũ là sao đây? Còn cái đuôi thỏ phía sau nữa, tam ca, ta không còn nhỏ nữa, tháng sáu này ta sẽ mười sáu tuổi, sao ta có thể mặc thứ này ra ngoài? Trông như một đứa trẻ vậy?"