Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 150




Từ khi Giang Nguyệt gặp Nhiếp Chiếu, y phục của hắn đa phần là màu trắng, đơn giản, mộc mạc mà sạch sẽ, tôn lên gương mặt tựa như đóa hoa sen nổi trên mặt nước của hắn, có lúc nàng nhìn Tam ca, bỗng nhiên hiểu được công chúa Quảng Bình.

 

Chỉ là y phục màu trắng không dễ giặt, nhất là khi g.i.ế.c người xong, m.á.u b.ắ.n lên trên, phải tốn không ít công sức. Tuy nhiên, về sau, khi hắn tu thân dưỡng tính, không còn g.i.ế.c người nữa, thì cũng khá hơn nhiều.

 

Mặc dù Nhiếp Chiếu luôn ăn mặc như vậy, nhưng trước đây hắn vẫn thường chê nàng diện đồ trắng pha vải gai, trông u buồn, không có chút dáng dấp tiểu cô nương nào. Khi nàng hết tang, hắn bèn vội vã mua cho nàng mấy bộ y phục màu sắc tươi sáng.

 

Nói vậy, Giang Nguyệt chưa bao giờ thấy Nhiếp Chiếu mặc những màu sắc rực rỡ.

 

"Tam ca, có hoa nên hái thì hái ngay, đừng đợi hoa tàn hái nhành không!” Giang Nguyệt giơ y phục lên cao hơn.

 

Nhiếp Chiếu nghe nàng nói ý tứ không đúng, nhíu mày: "Nàng có ý gì? Ta cảm thấy nàng không nói lời hay đâu, nói như thể ta sắp già đi nhan sắc vậy.”

 

“Không có gì đâu, chỉ là muốn chàng trân trọng vẻ đẹp hiện tại thôi. Vẻ đẹp của Tam ca ta là vô song, không ai sánh bằng trên trời dưới đất, nếu lúc nào cũng giản dị thế này chẳng phải là lãng phí sao?” Giang Nguyệt năn nỉ hắn, “Chàng hãy mặc thử một lần cho ta xem, ta thật sự rất muốn nhìn.”

 

Theo như những gì Tiểu Nhiếp Chiếu kể lại khi mất trí nhớ, phong cách ăn mặc của hắn lúc trẻ chính là như vậy, Giang Nguyệt thật sự nghĩ rằng Nhiếp Chiếu ngày xưa rất có mắt thẩm mỹ. 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Đôi mắt của Giang Nguyệt trong sáng như nước mùa xuân ở Đồ Giang, khiến Nhiếp Chiếu không thể không động lòng. Nàng tự nhiên nói gì cũng được, hắn chỉ có thể ôm lấy bộ y phục nặng đến mười cân, ba lớp trong ba lớp ngoài để thay.

 

Giang Nguyệt ở bên ngoài chờ một khắc, người vẫn chưa ra, hai khắc vẫn không có động tĩnh gì. May mắn là Giang Nguyệt rất kiên nhẫn, nàng lấy bài toán còn lại từ hôm qua ra làm hai bài, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ thì Nhiếp Chiếu mới vén rèm bước ra, đứng vững trước mặt Giang Nguyệt.

 

Nàng mải mê làm việc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân của hắn. Nhiếp Chiếu khoanh tay chờ nàng làm xong bài, mới dùng khớp ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn: “Chính nàng đòi xem, bây giờ ta đã mặc rồi mà nàng lại không nhìn.”

 

Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, rõ ràng bên ngoài trời âm u, phòng thì tối tăm, nhưng không kiềm chế được mà cảm thấy choáng ngợp, mắt nàng bừng sáng, toàn thân tê dại, nóng rực, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch, không nghe rõ được Nhiếp Chiếu với gương mặt đẹp ấy đang nói gì.

 

Lúc này, nàng bỗng nhớ đến câu “Sắc thụ hồn dư” mà tiên sinh từng giảng trong “Thượng Lâm Phú”, khi đó không hiểu, cần phải tuyệt sắc đến mức nào mới khiến người ta tâm thần rung động, khó lòng kìm nén. Hôm nay thấy Nhiếp Chiếu trong bộ trang phục hoa lệ, nàng mới hiểu văn nhân quả thật là tinh tế.

 

Y phục là một chiếc áo choàng cổ chéo tay hẹp màu vàng nhạt, thêu hoa văn chìm bằng chỉ bạc, cổ áo dưới cổ lật ra, tạo thành nếp gọn gàng. Vòng bảo vệ cổ tay và dây da màu trắng ngà được in hoa văn chim huyền bằng bột vàng, dây thắt lưng gắn sáu viên ngọc bích Hòa Điền màu xanh nhạt. Tuy lộng lẫy, nhưng nhờ màu sắc thanh thoát, phối hợp hợp lý mà trông rất gọn gàng, không bị các chi tiết phức tạp làm lu mờ.



 

Hắn cũng đổi sang mũ tóc đi kèm, chải lại tóc, tôn lên gương mặt thanh tú như hoa diêu hoàng, mỗi cái nhíu mày đều như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

 

Y phục phức tạp khiến Nhiếp Chiếu đổ mồ hôi, hương thơm càng đậm, bao quanh bên Giang Nguyệt. Nàng không khỏi ôm ngực, thở dốc, đầu óc choáng váng. Nàng giơ tay xua Nhiếp Chiếu ra xa, khó khăn nói: “Tam ca, chàng tránh xa ta một chút.”

 


“Hử?”

 

Giang Nguyệt hít sâu hai hơi: “Ta không ổn, ta cảm thấy mình sắp c.h.ế.t rồi.” Thật xấu hổ, rõ ràng sáng chiều gặp mặt, sao giờ còn như vậy? Giang Nguyệt thật không có tiền đồ, không thể như vậy được.

 

Nhiếp Chiếu sờ tay nàng, nóng, mềm đến khác thường, như thể xương đã tan ra. Hắn cũng hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi: “Sao thế?”

 

“Ta bị sắc đẹp của chàng làm c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.”

 

“Cái miệng ngọt đấy nhỉ, dẻo mồm dẻo miệng.” Nhiếp Chiếu nghĩ rằng nàng chỉ khách sáo khen ngợi, dù sao nàng từ nhỏ đã biết nói lời ngọt ngào. Hắn thờ ơ chỉnh lại ống tay áo, kết quả quay đầu lại, Giang Nguyệt vẫn ôm mặt, biểu cảm như đang mơ màng giữa chốn tiên cảnh. Hắn bỗng nhận ra, dường như Giang Nguyệt thực sự phát ra từ tận đáy lòng.

 

Sao chỉ thay một bộ y phục mà không nhận ra hắn nữa? Phản ứng lớn vậy?

 

Nhiếp Chiếu nảy ra ý đồ xấu, từ từ tiến đến, dựa vào tay cầm bao quanh nàng, càng ngày càng gần, cho đến khi hai người đối diện nhau, khoảng cách chưa đầy một đấm. Hắn mới chớp đôi mi dài, ngây thơ hỏi: “Thật sự đẹp vậy sao? Vậy giờ ta muốn làm gì, nàng đều đồng ý à?”

 

Giang Nguyệt như xương cốt tan chảy, co lại trong ghế tròn, nhưng vẫn mê mẩn nhìn hắn, ngơ ngác gật đầu, nuốt nước bọt: “Đúng vậy. Tam ca, ta có thể chạm vào chàng không?”

 

Sau khi được đối phương đồng ý, Giang Nguyệt giống như đang chạm vào một bông hoa tinh xảo hoàn mỹ, đầu ngón tay mềm mại lướt qua lông mày, sống mũi, đôi môi mỉm cười của hắn.

 

Trong lòng nàng đang la hét, nhưng miệng như bị dính keo không thể mở ra.

 

Đẹp quá đẹp quá! Sao lại đẹp đến vậy! Sau này nhất định phải mua nhiều y phục đẹp hơn cho hắn!