Minh Nguyệt Chiếu Ta - Ô Hợp Chi Yến

Chương 141




Những điều khác hắn chưa động lòng, nhưng nghe nàng hứa “nhất định sẽ đối xử tốt với chàng” thì động lòng rồi, hắn hỏi: “Đối xử tốt với ta? Tốt như thế nào?”

 

Giang Nguyệt nhất thời không nghĩ ra, chỉ nói: “Sẽ tốt với chàng như chàng đã tốt với ta vậy.”

 

“Chỉ tốt với ta, chỉ yêu mình ta có làm được không?”

 

Giang Nguyệt gật đầu: “Tất nhiên, tất nhiên, chuyện nhỏ mà.”

 

Nhiếp Chiếu được đằng chân lân đằng đầu: “Chuyện gì cũng nghe lời ta, lúc ta giận phải dỗ ta, nàng phải nuôi ta, thấy nam nhân khác không được liếc mắt nhìn một cái, những chuyện như vậy cũng làm được chứ?”

 

Giang Nguyệt suy nghĩ một chút, dường như cho dù Nhiếp Chiếu không nói, trước đây nàng cũng đã luôn nghe lời hắn, vì vậy cũng gật đầu: “Tất nhiên, tất nhiên, cũng là chuyện nhỏ mà.”

 

Nhiếp Chiếu hài lòng, trên mặt đầy vẻ tự đắc, liếc nhìn nàng một cái, nhặt lại cuốn sách: “Được rồi, nàng cầu hôn ta đồng ý rồi, ngày mai viết bổ sung sính thư cho ta, nhớ viết thêm những lời hứa vừa nãy vào đó, nếu ta nghĩ ra gì khác sẽ thêm vào sau.”

 

Giang Nguyệt không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy, yếu ớt nói: “Nhưng ta chỉ đến để bàn bạc chuyện này với chàng, hơn nữa ta cũng chưa đưa sính lễ cho chàng, sao có thể vội vàng hạ sính lễ như vậy?”

 

Nàng mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, rất chân thành, muốn dùng tất cả của cải để cầu hôn hắn, sợ rằng hắn sẽ không đồng ý, Nhiếp Chiếu lòng nóng lên, dùng đầu ngón tay có chút chai sạn vuốt ve lông mày nàng, dịu dàng nói: “Sao lại không có sính lễ? Sính lễ nàng đã tặng cho ta từ lâu rồi, rất nhiều, rất phong phú, không cần thêm vàng bạc nữa, ta không để ý những thứ đó.”

 

Giang Nguyệt trong mắt càng thêm hoang mang, hỏi: “Ta từng tặng sính lễ cho chàng khi nào?”

 

Nhiếp Chiếu không chút do dự nói: “Cái đèn lồng nàng làm, đã soi sáng đường về nhà cho ta; con ch.ó tuyết nàng nặn; bốn năm nàng đã bên cạnh ta; còn có cả quãng đời còn lại nàng sắp cùng ta bước qua, những điều này đều là sính lễ tốt nhất, sao có thể so sánh với vàng bạc?”

 

Những thứ này đều là Giang Nguyệt tiện tay làm, nếu hắn không nhắc đến, nàng thậm chí không nhớ ra.

 

Giang Nguyệt bị những lời nói của hắn làm cảm động, nhìn Nhiếp Chiếu mang theo ý tứ thương yêu không rõ ràng. Ca ca nàng nói không sai, Nhiếp Chiếu quả nhiên là một nam tử tốt, không hư vinh, không tham tiền, không nông cạn, nhưng lại có vẻ dễ bị lừa, trong mắt người khác dường như là do tình yêu làm mờ mắt, đến nỗi đốt cháy trí óc.

 

Quả nhiên người nam tử tốt trong mắt nữ nhân, và nữ nhân tốt trong mắt nam nhân đều như nhau, với sự chân thành đặt tình yêu lên trên hết, dễ dàng bị đối phương lừa gạt.

 

Nhưng Giang Nguyệt tự nhận mình là người có lương tâm, nàng không thể đùa giỡn tình cảm của Nhiếp Chiếu và tình yêu vĩ đại của hắn, nàng nhất định sẽ thực hiện những gì đã hứa, đối xử tốt với hắn, về phần sính lễ, nàng nhất định sẽ bổ sung cho hắn.

 

Nhiếp Chiếu thấy nàng ngây người, búng một cái vào trán nàng, cười hỏi: “Sao? Ngốc à? Đang nghĩ gì thế?”

 



Giang Nguyệt nhào tới, hai tay ôm cổ hắn, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c hắn, hít lấy mùi hương trên người hắn, chân thành nói: “Tam ca, chàng thật tốt, sau này chàng đừng nói những lời này nữa, chàng nói những chuyện nhỏ nhặt này thành cảm động như thế, ta sợ mình sẽ tự mãn mà thay đổi, phụ lòng chàng thì sao?”

 

Nhiếp Chiếu ôm eo nàng, nhẹ vỗ lưng nàng, không bận tâm: “Sẽ không đâu, của ta, của ta là tốt nhất, ta biết nàng là tốt nhất. Đây là lời từ đáy lòng ta.”

 

Giang Nguyệt ôm chặt lấy hắn, một lúc lâu sau mới ổn định lại tâm trạng, đứng dậy, khẽ hôn lên má hắn: “Vậy ta đi báo tin vui này cho ca ca.”

 

Nhiếp Chiếu còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp cảm nhận nụ hôn thoáng qua ấy, người đã giống như con bò nhỏ chạy mất rồi, hắn dịu dàng vuốt ve má mình, nhìn theo hướng nàng chạy đi mà bật cười.

 


Đệ Ngũ Phù Dẫn còn chưa uống hết tách trà, Giang Nguyệt đã quay lại, hắn tưởng rằng hai người phải tranh cãi một hồi mới có câu trả lời, nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Giang Nguyệt, chuyện xem ra đã thành, Nhiếp Chiếu đã đồng ý.

 

Thật bất ngờ, mỗi lần Nhiếp Chiếu đối mặt với sự nhượng bộ của Giang Nguyệt, đều khiến hắn không thể tin nổi. Không nói hắn là thiên chi kiêu tử như vậy, ngay cả trong dân thường, những nam tử đa phần đều muốn giữ gìn lòng tự trọng của mình, sẽ không muốn do bên nữ đưa sính lễ, nếu không khác gì làm rể nhà người ta?

 

“Hắn đồng ý rồi? Cần bao nhiêu sính lễ?” Đệ Ngũ Phù Dẫn hỏi không nhanh không chậm.

 

Giang Nguyệt lặp lại lời Nhiếp Chiếu đã nói với mình cho Đệ Ngũ Phù Dẫn nghe, có chút e thẹn: “Huynh ấy nói đó là sính lễ tốt nhất.”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Vì vậy Đệ Ngũ Phù Dẫn tối nay lần thứ hai bị nước làm sặc, cơ thể bảo hắn ho trước, đầu óc bảo hắn hiểu rõ nội dung lời Giang Nguyệt trước, cuối cùng thoả hiệp, hắn vừa ho vừa hỏi: “Chỉ vậy thôi?”

 

Được Giang Nguyệt gật đầu xác nhận, sau khi chắc chắn mình không phải bị ảo giác, Đệ Ngũ Phù Dẫn có chút mơ hồ, não của Nhiếp Chiếu nếu mổ ra, hẳn bên trái ghi đầy Giang Nguyệt, bên phải viết đầy Cân Cân.

 

Nhưng những chiếc đèn lồng muội muội hắn tự tay làm, người tuyết tự tay nặn, những món quà tốt như vậy, chắc chắn không ai không để trong lòng chứ?

 

Nghĩ đến là muội muội hắn tự tay làm, Đệ Ngũ Phù Dẫn bỗng cảm thấy hành vi của Nhiếp Chiếu hợp lý, thậm chí có chút hiểu biết.

 

Vốn dĩ Phủ Tây là sẽ hạ sính lễ với Thương Nam, chuyện lại xoay chuyển, thành ra Đệ Ngũ Phù Dẫn thay mặt Giang Nguyệt hạ sính lễ cho Nhiếp Chiếu, việc hồi phủ cũng bị dời lại một ngày, viết hôn thư cho họ xong rồi chứng kiến nghi thức mới rời đi.

 

Trong chốc lát, Đô đốc phủ náo nhiệt vô cùng, dân chúng dòm ngó, thấy đó là đoàn nghi lễ đến hạ sính, không khỏi suy đoán: "Vị tiểu nương tử này vừa mới cập kê, nhà ai mà vội vã đến hạ sính lễ thế nhỉ?"

 

Mọi người xôn xao bàn tán: "Không biết, chưa nghe nói gì cả."

 

"Cứ chờ xem đã."