"Xem ra có chút không hợp lý nhỉ."
Giang Nguyệt phải từ bỏ ý nghĩ này thì Đệ Ngũ Phù Dẫn cuối cùng cũng ngừng ho, ngẩng đầu lên, giọng nói có phần khàn khàn vì ho nhiều, nói: “Muội đừng nói, muội đừng nói thật, ta thấy đây là một ý kiến hay, muội có thể thử xem. Nhưng phủ đệ của ta tạm thời có chút khó xoay sở, nên sính lễ này…” hắn ngập ngừng, “Nhưng ta tin rằng Nhiếp Chiếu không phải là kẻ nông cạn, nếu hắn thật lòng yêu muội, cho dù muội chỉ tặng cho hắn một viên đá, hắn cũng sẽ vui lòng. Nếu hắn thật sự đồng ý, cưới vào nhà ta, ta chắc chắn sẽ đối tốt với hắn.”
Muội muội của hắn thật đúng là thiên tài, ý tưởng này cũng có thể nghĩ ra được.
“Thế không được đâu, dù là dạm hỏi, cũng phải rầm rộ mới được, sao có thể chỉ tặng một viên đá? Ca, ca hãy nghĩ cách đi.” Giang Nguyệt đẩy vai hắn, cầu xin hắn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn cuối cùng cũng hiểu tại sao dân gian có câu nói “cưới vợ quên mẹ”, Giang Nguyệt vì muốn dạm hỏi, đã muốn vét sạch gia tài của hắn rồi, hắn vội vàng xua tay: “Lễ cập kê của muội lần này, trong của hồi môn có sáu hòm vàng, khoảng năm nghìn lượng, muội lấy cái này mà dạm hỏi, hắn là nhân vật quý báu gì mà ngay cả năm nghìn lượng vàng cũng không vừa ý? Nếu không thành, muội hãy đổi người khác đi.”
Năm nghìn lượng vàng, quả thực là rất nhiều, nàng khi đó muốn gả cho Vinh Đại Niên, nuôi dưỡng Nhiếp Chiếu, cũng chỉ muốn mỗi năm lấy mười lượng bạc từ hắn, là đủ để Tam ca ăn ngon mặc đẹp rồi.
Nhưng Giang Nguyệt nghĩ tới vàng trong kho phủ, lại cảm thấy tình hình bây giờ đã khác, liệu có phải ít quá không.
Nàng phân vân một lúc, nghĩ rằng ca ca mình khó khăn lắm mới đồng ý, chi bằng hỏi Nhiếp Chiếu thử xem, lỡ đâu hắn cũng đồng ý, thì mọi việc đều vui vẻ, không cần biết ai đưa sính lễ, dù sao bọn họ cũng sẽ trở thành người một nhà.
Nhiếp Chiếu vốn tưởng rằng Đệ Ngũ Phù Dẫn ngày mai sẽ đi, Giang Nguyệt muốn cùng hắn trò chuyện tâm sự, không ngờ nàng chẳng mấy chốc đã chạy thình thịch về, đẩy cửa phòng hắn.
“Sao thế? Gấp gáp vậy?” Hắn hỏi, đặt quyển sách trong tay xuống một bên.
Giang Nguyệt có chút ngại ngùng tiến tới, ngồi bên cạnh hắn, ra vẻ nịnh nọt, gõ gõ lên chân hắn, vòng vo hỏi: “Tam ca, nếu như, ta chỉ nói nếu như, nếu như ta không gả cho chàng, người khác muốn cưới ta, cần bao nhiêu sính lễ chàng mới hài lòng?”
Nhiếp Chiếu nhất thời không biết vì sao nàng lại hỏi câu này, véo má nàng: “Chuyện gì vậy, nàng với Đệ Ngũ Phù Dẫn đã bàn bạc gì? Nàng muốn tái giá à?”
Giang Nguyệt tránh khỏi tay hắn: “Trời ơi, ta chỉ hỏi thôi mà, một nghìn lượng vàng có đủ không?”
Nhiếp Chiếu cười nhạt, vuốt ve má nàng: “Một nghìn lượng đủ để ta tha cho hắn một mạng, không có nếu, ngoài ta ra, nàng không được gả cho ai khác.”
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗