Đệ Ngũ Phù Dẫn rạng rỡ đi từ trong ra, mọi người mới vỡ lẽ, à, thì ra là hắn đến Nhiếp gia dạm hỏi, thảo nào lễ cập kê lần này hắn đích thân đến dự, nghĩ vậy cũng có lý.
Quả thật không tồi, môn đăng hộ đối, người cũng xứng đôi, hai nhà kết hợp tượng trưng cho Thương Nam và Phủ Tây liên minh chặt chẽ, thế lực lớn mạnh, đây là điều tốt đối với dân chúng, ít nhất cuộc sống sẽ yên ổn hơn, ngắn hạn không phải lo lắng hai bên lại gây ra xung đột.
Nhiếp Chiếu tiễn hắn ra khỏi Đô đốc phủ, Đệ Ngũ Phù Dẫn chắp tay từ biệt, vui vẻ nói: “Một khi sính lễ đã thành, chuyện này nên sớm không nên muộn, ngày cưới định vào mùa xuân năm sau, vạn vật sinh sôi, xuân về hoa nở, không lạnh không nóng, đúng là thời điểm tốt, ta đêm qua liền gọi người bói toán, quả là ngày tốt để cưới hỏi.
Đến lúc đó ta sẽ chuẩn bị mười sáu chiếc kiệu hoa, rầm rộ, đưa ngươi vào cửa.”
Nhiếp Chiếu cũng mỉm cười: “Được, ta chờ.”
Những dân chúng đứng gần hóng hớt dựng thẳng tai nghe, nghe một hồi thấy có lẽ tai mình có vấn đề, nếu không sao lại nghe Đệ Ngũ Phù Dẫn nói sẽ đưa Nhiếp Chiếu vào cửa chứ?
À này, này...
Thay vì tin vào tai mình, họ thà tin rằng mình đã nghe nhầm, Đệ Ngũ Phù Dẫn chắc chắn nói là sẽ đưa muội muội hắn vào cửa rầm rộ.
Tóm lại, chuyện Thương Nam và Phủ Tây kết hôn là điều chắc chắn, Hách Liên Ngọc còn khóc lóc viết thư về nhà, kể lể nỗi ấm ức của mình, lại chạy đến trước mặt Giang Nguyệt khóc lóc, vừa lau nước mắt bằng tay áo vừa nói: “Đang yên đang lành, sao tỷ lại đi lấy người khác? Chúng ta trước đây không phải rất tốt sao?”
Giang Nguyệt vỗ vỗ đầu hắn tựa trên vai mình, bỗng thấy lạnh sống lưng, quay đầu lại thấy Nhiếp Chiếu đang trừng trừng nhìn mình, như thể bắt gian, nàng nhớ tới lời hứa hôm qua, luống cuống đẩy Hách Liên Ngọc ra: “Dù ta có ở bên người khác, chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Nàng dùng nắm tay đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c mình, rồi hào phóng đ.ấ.m nhẹ vào n.g.ự.c Hách Liên Ngọc, làm ra vẻ huynh đệ tốt, liếc thấy sắc mặt Nhiếp Chiếu quả nhiên dịu đi nhiều, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhiếp Chiếu quay người rời đi, không muốn nhìn hai người bọn họ nữa. Trước đây hắn không có danh phận, là lấy thân phận ca ca của nàng để tồn tại, nên cho dù tức giận hay ghen tuông, cũng phải giữ trong một mức độ hợp lý, không được vượt giới hạn, để nàng không cảm thấy hắn hẹp hòi.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Nhưng giờ hắn đã có danh phận, Giang Nguyệt sao còn có thể dây dưa với người như vậy? Những gì nàng hứa hôm qua, chỉ là đang dỗ hắn sao? Hay nói nàng vẫn chưa nhận ra sự thay đổi trong thân phận của mình.
Giang Nguyệt cảm thấy thực sự không ổn, theo lý mà nói bây giờ nàng nên là chủ nhân của gia đình, nhưng tại sao khi nhìn thấy Tam ca vẫn giống như chuột thấy mèo, thậm chí bây giờ còn có cảm giác tội lỗi hơn?
Chuyện này nàng phải nói chuyện rõ ràng với Tam ca, nàng bây giờ đã là người lớn rồi, không thể cứ đối xử với nàng như trẻ con nữa.