“Có phải rất thoải mái không?” Hắn cúi đầu, tay trái đặt trên vai nắm lấy tay nàng, ngồi xổm đầu gối dựng thẳng, trên đầu gối đặt một bản tấu chương, tay phải trống không lật sang một trang khác, hỏi nàng.
“Đây là gì?”
“Là nội lực của ta.”
Đây là thứ rất quý giá, hắn lại dùng để làm ấm cho nàng?
Giang Nguyệt không khỏi kinh ngạc, muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, lại bị hắn đoán trước, nắm chặt hơn, phần ngón tay thô ráp mang theo vết chai lướt qua mu bàn tay nàng, cảm giác tê dại khiến thân thể nàng run rẩy, không giãy giụa nữa.
Nhiếp Chiếu vẫn đang im lặng đọc tấu chương, Giang Nguyệt ăn hạt dẻ, tiện tay nhét một hạt vào miệng hắn.
Hắn bỗng nhiên giơ mấy bản tấu chương dưới đất lên, từng cái một cho nàng xem, lẩm bẩm nói: “Chuyện có vẻ phức tạp hơn ta tưởng.”
Giang Nguyệt nghe lòng liền thắt lại.
“Ta cứ ngỡ mình công thành danh toại, làm rạng rỡ cho các huynh, nở mày nở mặt cho gia tộc, không ngờ ta lại trở thành nghịch thần tặc tử.” Nhiếp Chiếu nhặt lấy một tờ, chỉ vào một dòng chữ trên đó, ‘nay Tây Bắc đã định, xin chủ công sớm mưu đồ việc chinh phạt Trung Nguyên’.
“Kết hợp với những bản tấu chương này mà xét, có thể ta đang ở Phủ Tây, ừm... tạo phản rồi.”
Giang Nguyệt nuốt nước miếng, không khép nổi miệng: “Vậy giờ phải làm sao? Ngài mà tạo phản, triều đình sớm muộn sẽ tới hỏi tội, đến lúc đó ngài mà còn chưa nhớ ra, vậy chúng ta chẳng phải là đều c.h.ế.t chắc rồi?”
Nhiếp Chiếu đẩy đẩy cằm nàng, giúp nàng khép miệng lại, ngón tay thon dài vô thức gõ nhẹ lên mép giường, phát ra tiếng “cộp cộp”: “Thực ra cũng không bi quan đến thế, trên đời này làm gì có chuyện ta không làm được? Chỉ cần ta nhanh chóng nắm bắt được cục diện, tất sẽ tìm được cách ứng phó. Ông trời sinh ra ta, nhiều phần ưu ái, quyết không để ta c.h.ế.t sớm.”
Hắn nói nhẹ nhàng, Giang Nguyệt nhìn thấy tinh thần phấn chấn của hắn, thần thái trên mày mắt đều sáng ngời, mới xác định những lời này không phải để an ủi nàng, Nhiếp Chiếu thật sự tự tin, hắn tự có một phen hùng tâm tráng chí, cảm thấy trên đời không có khó khăn nào không vượt qua được: “Ngài lấy đâu ra tự tin như vậy?”
Nhiếp Chiếu không cho là đúng: “Từ khi ta sinh ra, chưa từng thua ai, người khác phải học thuộc sách mười lần, ta thì qua một lần là không quên, người khác phải luyện kiếm trăm lần, ta thì ba lần đã nhuần nhuyễn. Đã có thể làm chủ Phủ Tây, thì không có chuyện Thương Duệ chi lương, thiên mệnh tự nhiên dành cho ta, dù không phải ta, ta cũng không thua ai.
Nửa năm, một năm, hai năm, dù không thể đưa quân chinh phạt Trung Đô, chẳng lẽ ta còn không giữ nổi nơi này sao?”
Lời hắn nói tuy có phần cuồng vọng, nhưng thực sự khiến người yên lòng, dường như hắn thật sự có năng lực đó, Giang Nguyệt bất giác có lòng tin vào hắn, lại nhét một hạt dẻ vào miệng hắn: “Vậy ngài cố lên.”
Nhiếp Chiếu nhướn mày, cười đáp: “Người hiệp sĩ vì nước vì dân, ta muốn làm hiệp sĩ, nhưng nếu triều đình vô đạo, vậy làm nghịch thần tặc tử, cũng là hiệp sĩ.”
Giang Nguyệt không nhịn được, vò rối tóc hắn, cảm thấy lúc hắn nói lời này thật đáng yêu, nàng nguyện ý chấp nhận sự theo đuổi của hắn.
Theo tính toán, đã qua một ngày tròn, Đệ Ngũ Phù Dẫn bấm đốt ngón tay, hỏi Chúc Long: “Ngươi chắc chắn không cầm nhầm cỏ đấy chứ? Tại sao lâu như vậy rồi mà bên kia vẫn không có tin tức gì?”
Chúc Long khẳng định: “Chắc chắn không cầm nhầm, đêm đó Hách Liên Ngọc cũng đã uống, bây giờ cậu ta khắp nơi rêu rao rằng mình đã quên mất một đoạn ký ức.”
“Nhiếp Chiếu sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Ngươi chắc chắn hắn đã uống chứ?” Đệ Ngũ Phù Dẫn cảm thấy kỳ lạ.
Nhắc đến việc này, Chúc Long cũng cảm thấy kỳ lạ: “Theo lý mà nói, nếu dược liệu có hiệu quả thì không nên bình lặng thế này, chẳng biết có phải hắn mưu mô sâu xa, để bảo toàn cục diện ổn định của Phủ Tây mà nên giấu kín hay không.”