Khi biết tin Đệ Ngũ Phù Dẫn đến thăm, đã không còn cách nào để Nhiếp Chiếu từ chối nữa, bởi người đã đến tận cửa và ngã xuống ngất xỉu do thương tích tái phát.
Rốt cuộc là thật ngất hay giả ngất còn phải xem xét, nhưng quả thật họ không thể không đưa người vào trong phủ mà chăm sóc chu đáo.
Nhiếp Chiếu không có chút ấn tượng gì về người này, chỉ mơ hồ biết được thông qua lời phàn nàn của Tiểu Oa về thân phận đối phương, di cốt của Ai Thái Tử, hiện giờ là một nửa chủ nhân của Thương Nam, hai người đã từng hợp tác vài lần, nhưng quan hệ cũng chẳng mấy thân thiết.
Tiểu Oa còn phàn nàn với hắn rằng hiện giờ Thái Tử của hoàng đế dường như cũng chưa chết, mang theo ngọc tỷ của Thái hậu chạy tới Tĩnh Bắc phò tá Tạ Sâm.
Nhiếp Chiếu đau đầu, sao hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất Đệ Ngũ bọn họ lại rẻ mạt như đậu nổ văng đầy ra khắp nơi thế này.
May mà đối phương ngất rồi, hắn cũng không cần ứng phó với người đó: “Cứ tùy tiện trị là được rồi, đừng để hắn khỏi nhanh quá.”
Theo những thông tin đã biết, hắn và Đệ Ngũ Phù Dẫn là quan hệ cạnh tranh, không g.i.ế.c c.h.ế.t hắn đã là may lắm rồi, còn chữa bệnh? Chữa khỏi nhanh chóng để hắn phát hiện ra đầu mối à?
Nhiếp Chiếu cũng tỏ vẻ đứng trước cửa một lát, rồi mặc kệ, tập trung vào bản đồ, hoặc tiếp tục theo đuổi sự nghiệp chinh phục Giang Nguyệt.
Hằng ngày, khi thức dậy, trong đầu họ đều xuất hiện thêm vài mảnh ký ức vụn vặt, Nhiếp Chiếu là về Giang Nguyệt, trong ký ức gần đây, hắn thậm chí còn dùng dây mây để đánh nàng, hoặc ném nàng xuống sông, nàng trong ký ức gầy yếu đến mức khó lòng nhận ra.
Nhiếp Chiếu càng không quan tâm đến Đệ Ngũ Phù Dẫn nữa, hắn ngày ngày mắt đỏ hoe sửa tấu chương, sửa xong lại mắt đỏ hoe đi tìm Giang Nguyệt, hắn nghĩ bản thân mình trước đây quá tệ, bây giờ nhất định phải bù đắp cho nàng gấp bội, đối xử với nàng tốt hơn.
Trong mắt mọi người ở đô đốc phủ, Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt là huynh muội cùng cha khác mẹ, nhưng cách hai người họ đối xử khiến họ luôn cảm thấy có gì đó không đúng, rất kỳ quặc, làm gì có ca ca nào mà như thể muốn dính chặt lấy muội muội, người ta đi một bước cũng phải đi theo.
“Ta, ta, ta, ta bẻ cho nàng.” Giang Nguyệt đứng dưới tán cây mai ngọc nhuỵ đàn tâm, vừa giơ tay định bẻ, Nhiếp Chiếu đã từ phía sau nàng xuất hiện, giơ tay ý muốn tự mình giúp nàng, hấp tấp sợ nàng từ chối sự giúp đỡ của hắn, khiến tuyết trên cành cây rơi xuống lả tả, như hoa lê mùa xuân rụng trên đầu hai người.
Nhiếp Chiếu nhận ra mình hành động đường đột, bối rối cười cười, tay cầm cành mai đỏ, cẩn thận phủi tuyết trên mái tóc nàng, rồi cẩn thận đưa hoa cho nàng: “Đừng giận, lần sau sẽ không thế nữa.”
Giang Nguyệt nén lại nụ cười nơi khoé miệng, đón lấy cành hoa: “Thôi được, tạm tha thứ cho ngài.”
Nàng cũng dần nhớ ra những chuyện đã qua, trong ký ức phần lớn đều là bóng dáng hắn, nhớ hắn trong ngày hè đã để dành phần ngọt nhất của quả dưa hấu cho nàng, giúp nàng búi tóc, dẫn nàng ra ngoài ăn hết món ngon trên phố, nấu canh giặt đồ cho nàng.
Dù không có quá nhiều quá trình thân mật, nhưng nàng cảm thấy trước khi mất trí nhớ, quan hệ của họ nhất định là đang thử nghiệm và mập mờ.
Vì vậy Nhiếp Chiếu mới có thể vừa gặp đã yêu nàng, còn nàng cũng vui vẻ chấp nhận sự tiếp cận của hắn.