Giang Nguyệt không để ý đến hắn, Nhiếp Chiếu liền ôm một chồng tấu chương ra ngoài phòng nàng ngồi chờ, hắn nói: “Đêm nay trăng tròn sáng quá, nàng không nhìn thấy, vậy để ta nhìn thay nàng.”
Sự vụ quân đội Phủ Tây có thể xử lý được đa phần sẽ không được đệ trình, gần đây những quan viên muốn đến bái kiến đều bị hắn lấy lý do bận rộn mà từ chối, nên những thứ có thể đến tay hắn, đa phần đều là những thứ hắn cần tự mình xử lý.
Nhiếp Chiếu ngồi giữa đất tuyết, hà hơi sưởi ấm đôi tay, dưới ánh tuyết mà đọc tấu chương.
Giang Nguyệt không hiểu được, nhiệm vụ cấp bách hiện nay của hai người không phải là tìm lại ký ức sao? Hắn tại sao lại muốn cùng mình ngắm trăng, nhưng bên ngoài truyền đến tiếng lật tấu chương loạt xoạt của hắn, nàng không thể giả như không nghe thấy, vẫn không đành lòng, liền mở cửa: “Vào đi.”
Nàng khoác thêm áo ngoài rồi lại nằm xuống giường, Nhiếp Chiếu từng bước từng bước theo vào.
Giang Nguyệt hỏi: “Ngài yên lành tại sao cứ nhất định phải ngắm trăng với ta?”
Lúc này, Nhiếp Chiếu chưa có cái tâm tư quanh co của chín năm sau, thẳng thắn nhìn nàng: “Tất nhiên là đang theo đuổi nàng, theo đuổi cô nương, chính là phải hái hoa cho nàng, đưa nàng đi ngắm trăng.”
Đôi mắt sáng long lanh của hắn bị ánh nến soi rọi đến trong suốt, nhiễm lên sắc màu, sự chân thành của thiếu niên lộ rõ trong đó, một cách không che giấu, trước mắt Giang Nguyệt là một hắn không chút giấu giếm, hắn đem trần trụi bản thân bày ra cho Giang Nguyệt, cảm xúc của hắn, suy nghĩ của hắn.
Nàng theo bản năng nắm lấy chăn, nghiêng đầu: “Nhưng, nhưng mà chúng ta mới quen biết không lâu.”
Nhiếp Chiếu tiến lên một bước, nhưng lại sợ hàn khí trên người nhiễm vào nàng, vội vàng dừng lại, nói: “Cho nên ta mới đang theo đuổi nàng, không phải là trực tiếp cầu thân, hỏi nàng có nguyện ý gả cho ta không. Vậy nàng có bằng lòng chấp nhận sự theo đuổi của ta không?”
Trước mắt Giang Nguyệt bỗng nhiên lóe lên một mảnh hỗn loạn ngũ sắc, thế giới theo đó vặn vẹo lay động, nàng lắc đầu, đem hỗn loạn hất ra ngoài, đầu óc nàng hiện tại phức tạp hơn nhiều so với những lời Nhiếp Chiếu nói: “Ngài là vừa gặp đã yêu ta sao?”
“Ta không biết,” Nhiếp Chiếu nghĩ về lời nàng nói, bỗng ngẩng đầu, cởi bỏ chiếc áo choàng bên ngoài, loại bỏ phần lớn hàn khí trên người, ngồi xổm trước giường nàng, từ dưới nhìn lên nghiêm túc nhìn nàng, “Ta chỉ biết khi nàng khóc trên xe ngựa, ta rất khó chịu, muốn giúp nàng lau nước mắt, muốn bảo vệ nàng. Nếu như đó gọi là thích, vậy có lẽ là ta đã vừa gặp đã yêu nàng rồi.”
Hiện giờ nàng cái gì cũng không nhớ, nếu hắn nói cho Giang Nguyệt biết giữa họ đã có hôn ước, vậy thì lựa chọn của nàng sẽ có phần bị áp lực bên trong. Nhiếp Chiếu muốn nàng thật sự thích hắn, mới đưa ra lựa chọn, trong đoạn ký ức mà hắn đã mất, đã rất có lỗi với Giang Nguyệt, hắn không muốn nàng buồn phiền thêm.
Còn bản thân có yêu nàng hay không, vấn đề này quá mức sâu xa, nhưng hắn cảm thấy mình có lẽ không ghét, hắn sẽ dùng khăn tay mang theo bên người cho nàng, cũng không phản đối việc cùng nàng nắm tay trong tương lai, khi hắn dời lưỡi kiếm khỏi cổ nàng một tấc, có lẽ đã có chút mềm lòng thích nàng.
Giang Nguyệt cúi đầu, nàng chưa từng nghĩ Nhiếp Chiếu sẽ thẳng thắn, thấu đáo và thành thật đến vậy, nàng dù cái gì cũng không nhớ, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc, theo trực giác cảm thấy mười mấy năm đầu đời của mình, chắc là chưa từng gặp được người nào thẳng thắn đến thế, hắn muốn làm gì, muốn nói gì, đều sẽ không suy nghĩ vòng vo, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
Nàng nắm chặt chiếc khóa bình an trên ngực, nói: “Hãy để ta suy nghĩ thật kỹ. Ta cảm thấy có chút kỳ lạ, trí nhớ của ngài hiện tại đều dừng lại ở năm mười hai tuổi, ta đồng ý với ngài có chút kỳ lạ...”
“Dù trí nhớ của ta dừng ở năm mười hai tuổi, nhưng ta đang nỗ lực học hỏi,” Nhiếp Chiếu giơ giơ chồng tấu chương trong tay, “Hơn nữa, thân thể và trí não của ta đã hai mươi mốt tuổi, ta sẽ trưởng thành nhanh chóng, sau đó bảo vệ nàng.”
Hắn hứa hẹn, rồi từ trong tay áo mò mẫm, không biết đang tìm thứ gì, một lúc lâu mới lấy ra một cái túi nhỏ, cẩn thận đặt trước mặt nàng.
“Đây là gì?” Giang Nguyệt hỏi.
Nhiếp Chiếu tháo cái túi ra để lộ những hạt dẻ nóng hổi bên trong: “Là dẻ ta luộc cho nàng. Ta định mang theo cho nàng ăn khi ngắm trăng, trời lạnh, dẻ nóng là hợp nhất,” nói xong, hắn cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng, “Nàng có thích ăn không?”