Nhị tẩu của hắn trong những tháng đầu thai kỳ vô tình bị co giãn một lần, liền đau bụng nằm liệt giường mấy ngày. Lòng Nhiếp Chiếu đột nhiên có liên tưởng không hay, hắn không quản được gì khác, vội vàng nhẹ nhàng bế nàng lên: “Nàng đừng sợ, ta lập tức đi tìm đại phu, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Giang Nguyệt giãy giụa muốn xuống khỏi vòng tay hắn, có lẽ chỉ là do nguyệt tín của nàng đến, cần gì phải đi tìm đại phu...
“Đừng động đậy!” Nhiếp Chiếu sợ nàng xảy ra chuyện, vội vàng đưa nàng đặt lên giường, gọi người đi tìm đại phu đến.
Bọn gia nhân tưởng có chuyện lớn, chạy đi mời đại phu về.
Giang Nguyệt co mình trong chăn, Nhiếp Chiếu căng thẳng nắm lấy màn giường, chăm chú nhìn đại phu bắt mạch cho nàng.
Vị đại phu vốn là danh y mà Hoắc Đình Vân mời từ Kinh thành về, quanh năm đi lại giữa những gia đình quyền quý, quen nhìn sắc mặt người để làm việc. Thấy sắc mặt Nhiếp Chiếu khẩn trương như vậy, liền bắt mạch cho nàng từ tâm, can, tỳ, vị, thận, chỗ nào cũng xem xét một lượt rồi phóng đại vấn đề mà nói: “Thân thể phu nhân cường ngoại nhi can, có chứng hàn thấp, có lẽ gần đây bị nhiễm lạnh, dẫn đến tà phong nhập thể, nhưng không đáng ngại, qua điều chỉnh cẩn thận của lão phu, chắc rằng không lâu sẽ khôi phục như cũ.”
Giang Nguyệt thích vị đại phu này, bởi vì ông nói chuyện rất uyển chuyển, có thể biến chứng thống kinh thành tà phong nhập thể.
Nhiếp Chiếu kéo ông một cái, nhỏ giọng hỏi: “Đứa bé không sao chứ?”
Đại phu ngẩn người: “Không sao cả?”
Nhiếp Chiếu thở phào: “Không sao là tốt rồi.”
“Đứa trẻ vẫn nằm an ổn trên giường đây, chủ công không cần lo lắng.” Đại phu an ủi hắn.
Nhiếp Chiếu liếc nhìn Giang Nguyệt, sốt ruột giải thích: “Ta nói là đứa trẻ trong bụng, ừm, đứa bé đó…” Tai hắn đỏ lên như bị luộc chín.
Đại phu cũng giật mình, cùng hắn hạ thấp giọng: “Chủ công, lời này không thể nói bừa, đừng hủy hoại thanh danh người ta, lấy đâu ra đứa bé nào?”
“Không có?”
“Không có.”
“Thật sự không có?”
“Thật sự không có.”
Ý định của Nhiếp Chiếu muốn viết thư nhờ hai vị huynh trưởng chỉ giáo cuối cùng đã nguội đi, không còn rối như tơ vò nữa.
Giang Nguyệt đã cúi đầu mang giày vào: “Nếu không sao thì ta về phòng trước.”
“Không... không nghỉ ngơi thêm chút sao?” Nhiếp Chiếu còn khách sáo giữ lại.
Sắc mặt Giang Nguyệt không tốt, phẩy tay: “Không cần không cần.” Nàng nghĩ hắn nhiệt tình giúp đỡ nên đã nhẫn nhịn không vung nắm đ.ấ.m vào mặt hắn rồi, nguyệt tín của nàng đã tới, cần nhanh chóng về thay băng, vậy mà hắn lại giữ nàng lại gọi đại phu, làm như nàng bị bệnh nan y, giờ lại còn hỏi nàng có muốn ở lại nghỉ thêm không.
Nghỉ nghỉ nghỉ, nghỉ cái đầu ngươi ấy.
Nhiếp Chiếu vẫn còn sợ hãi, muốn tiễn nàng một đoạn, Giang Nguyệt vội ngăn cản: “Không cần tiễn! Đừng tiễn ta!” Đừng có mà lại xảy ra chuyện gì bất ngờ nữa.
Nàng ngăn bước chân của hắn ở trong phòng.
Hắn nắm chặt mép áo, rối bời vô cùng.
Tiểu Oa vừa hay bước vào, hỏi: “Chủ công, Vương Dã tướng quân đã an bài ổn thỏa, ngài có muốn đi xem không?”
Chúc Thành không thích hợp để dưỡng bệnh, mùa đông vốn khắc nghiệt, Vương Dã thân thể yếu nhược, trông như không bao lâu nữa sẽ lên tiên, nên đã theo Nhiếp Chiếu đến Phủ Tây dưỡng bệnh.
Vương Dã?
Là người của đại ca!
Cuối cùng cũng gặp được người quen, ánh mắt Nhiếp Chiếu sáng lên, vội bảo Tiểu Oa dẫn đường.
Chưa vào đến cửa đã ngửi thấy mùi thuốc, Nhiếp Chiếu nhìn thấy Vương Dã, gầy chỉ còn da bọc xương, lòng hắn chùng xuống, năm tháng trôi qua, sao đến cả mãnh tướng như Vương Dã cũng bệnh đến mức này?
Lúc này nếu hắn nói mình bị mất trí nhớ, chẳng phải càng kích thích bệnh tình của đối phương hơn sao.
Nhìn vẫn phải dò hỏi, từ từ mà hỏi han.