Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 8




Trên đường về Triều Bắc Sơn không thèm nói một câu nào với Tạ Vọng.

Tạ Vọng gọi taxi, ngồi bên người Triều Bắc Sơn, nắm lấy tay cậu. Triều Bắc Sơn không tránh, cũng không kháng cự, nhưng không phản ứng chút nào, chỉ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, tựa hồ không thèm để ý hết thảy.

Lòng Tạ Vọng chìm xuống đáy vực.

Y vừa mới bắt đầu thử chung sống với cậu bạn nhỏ thì đã xảy ra rắc rối, quá phiền lòng. Rõ ràng là chuẩn bị quà cho cậu nhưng bây giờ lại không thể giải thích, ầm ĩ hiểu lầm. So với việc oán trách Tiểu Lưu y càng hận chính mình hơn, sao lúc trước lại nói tặng cái áo kia cho Hứa Kỳ cơ chứ, đây chính là tự mình hại mình mà. Triều Bắc Sơn coi trọng cái áo choàng dáng dài kia bao nhiêu y là người rõ nhất, không phải vì cái áo kia đẹp, mà chỉ đơn giả vì đó là quà Tạ Vọng tặng, đây mới chính là hết thảy ngọt ngào mà Triều Bắc Sơn tưởng tượng.

Nhưng bây giờ mộng tan vỡ nát, chẳng thể nào hàn gắn được nữa.

Tạ Vọng đi theo Triều Bắc Sơn vào nhà, nhìn đối phương không nói tiếng nào trở về phòng ngủ, cũng không thèm nhìn y lấy một cái, miễn cưỡng gượng cười:

– Có đói bụng không? Anh mua cho em ít đồ nhé.

Triều Bắc Sơn cởi áo khoác ra, tiện tay ném xuống đất, nằm úp sấp lên giường, dúi đầu vào trong gối không nói lời nào.

Tạ Vọng im lặng một hồi, nhấc tay bắt đầu cởi quần áo. Trong phòng không bật điều hòa, nhiệt độ còn rất thấp, y cởi từng cái một ra mãi đến khi không còn mảnh vải che thân, da thịt phơi bày trong không khí không tránh khỏi rùng mình một cái. Tạ Vọng dùng sức đẩy bả vai Triều Bắc Sơn, đối phương rất kháng cự, tựa như không hề muốn đối mặt với y, vẫn cứ thờ ơ. Cả người Tạ Vọng phát lạnh, giọng nói run dữ dội hơn:

– Bắc Sơn, em nhìn anh một cái đi mà.

Triều Bắc Sơn ngừng một lát, mấy giây sau mới quay đầu qua. Ánh mắt cậu rất lạnh, không có nhiệt độ, thấy Tạ Vọng trần truồng đứng đấy đáy mắt mới nổi lên gợn sóng:

– … Anh làm cái gì thế?

Tạ Vọng kéo tay cậu đặt ngang hông mình, giọng khàn khàn:

– Không phải em giận sao? Anh Vọng xin lỗi em, hôm nay em đối xử với anh thế nào cũng được, đừng im lặng không nói lời nào được không?

Triều Bắc Sơn nhắm mắt lại, rút tay về:

– Em không cần.

Tạ Vọng hạ thấp giọng gọi cậu, rất dịu dàng, thậm chí mang theo chút van nài:

– Bắc Sơn…

Triều Bắc Sơn đột nhiên mở mắt ra, ngọn lửa giận của cậu như được thắp lên trong thoáng chốc, lúc nhìn chằm chằm Tạ Vọng có loại cảm giác ớn lạnh khó hiểu. Tạ Vọng chưa từng bị cậu nhìn như vậy, ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triều Bắc Sơn quăng lên giường.

Triều Bắc Sơn thở hổn hển dồn dập, từ trên cao nhìn xuống y, nhấc tay cởi áo len lộ ra cơ bắp cường tráng. Vóc người của cậu rất có tính công kích, tướng mạo nghiêng về người châu Âu làm đường nét ngũ quan nom rất lạnh lùng, chẳng qua lúc ở trước mặt Tạ Vọng cậu luôn lộ ra tính tình trẻ con nên mới làm mờ đi những nguy hiểm cố hữu kia. Cậu cắn chặt hàm răng, nắm tóc Tạ Vọng ép y ngẩng đầu lên, kế đó cắn một cái lên môi y.

Đau đớn cùng mùi máu tanh đồng thời lan tràn trong miệng, Tạ Vọng khẽ nhíu mày một cái, nhịn đau thè đầu lưỡi liếm môi an ủi cậu.

Triều Bắc Sơn lùi lại tránh ra. Cậu duỗi thẳng nửa thân trên, gập hai chân Tạ Vọng tách đầu gối sang hai bên. Sức lực Triều Bắc Sơn luôn rất mạnh, Tạ Vọng bị cậu làm cho suýt co rút cơ, không nhịn được rên lên một tiếng, khẽ nói:

– Đau…

Ánh mắt Triều Bắc Sơn đỏ bừng, cảm xúc đã đến điểm giới hạn, gần như chất vấn mà hét lên:

– Em không đau ư? Anh, anh cảm thấy em không đau ư?

Cậu không thèm để ý đến biểu cảm của Tạ Vọng nữa, lấy gel bôi trơn ở trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, như phát tiết mà bóp ra gần nửa chai, xoa qua loa lên huyệt sau của Tạ Vọng. Cậu bóp ra quá nhiều, cũng xoa lên vội, chất lỏng lạnh như băng khiến mặt sau hỗn độn, cả trong cả ngoài đều ướt đẫm, còn rớt xuống giường rất nhiều. Triều Bắc Sơn vừa đỡ vật sưng to căng phồng của mình đâm vào huyệt nhỏ, vừa như làm nhục đưa tay phải dính gel bôi trơn còn sót lại xoa mạnh lên mặt Tạ Vọng.

Cậu nhỏ của cậu lúc bình thương đã kinh người, khi cương cứng lại càng giống như một quái vật. Mặt sau Tạ Vọng còn chưa được mở rộng đầy đủ đã bị cậu gắng gượng chen vào, đau đến cả người toát mồ hôi lạnh. Triều Bắc Sơn nhìn chằm chằm mặt y, trong mắt giăng đầy tia máu đỏ, bờ môi run run. Cậu xâm phạm Tạ Vọng vừa nhanh vừa độc, vô lý và thô bạo hơn so với những lần ân ái trước đây, hai tay bóp đùi Tạ Vọng tạo ra những dấu vết tím bầm. Mái tóc dày công tạo kiểu đã rối tung, tóc tai tán loạn, che kín đi nửa gương mặt cậu, biểu cảm tối tăm không rõ.

“A…A, a…”

Tạ Vọng khẽ há miệng rên rỉ, hai tay nắm chặt thành quyền lòng bàn tay nhoi nhói, bị móng tay bấm vào da thịt. Đau khắp cả người, đau đến mức y muốn tháo chạy. Triều Bắc Sơn như vậy làm y cảm thấy xa lạ và sợ hãi, bất an và hoang mang tích tụ nơi đáy lòng bấy lâu bùng lên long trời lở đất trong đêm nay, Triều Bắc Sơn giống như một con thú bị nhốt, một con sư tử bị thương, trên mặt có tức giận, có bối rối, cùng với bi thương.

Cậu điên cuồng bóp cổ y hỏi:

– Anh nói cho em biết, em có chỗ nào không bằng gã đó? Gã to hơn thô hơn em ư? Khi nằm dưới thân gã anh thoải mái hơn, la hét vui sướng hơn à? Có phải không, phải vậy không hả?

Tạ Vọng bị cậu bóp cổ mặt đã đỏ bừng, ngạt thở không nói nên lời.

dương v*t thô to ra ra vào vào trong thân thể Tạ Vọng, từng nhịp đập của gân xanh trên đó đều vô cùng rõ ràng, tưởng chừng không bao giờ kết thúc. Tạ Vọng bị Triều Bắc Sơn lật người nằm sấp lại, còn chưa kịp lấy hơi đã bị kéo chân ra đâm vào không chút do dự. Triều Bắc Sơn gác một chân y lên vai mình, chân trái đạp lên sống lưng y, xâm phạm y thô lỗ như đối đãi với một con vật.

Tạ Vọng bị hành hạ đến không thể bắn ra được, trong cơn tình ái mãnh liệt kéo dài ý thức có hơi mơ hồ. Y bị kéo qua kéo lại bày ra đủ loại tư thế, đầu v* bị bóp mạnh, cánh mông bị đánh vang, cuối cùng không chịu được nữa, khi Triều Bắc Sơn túm tóc ép y khẩu giao thì cảm thấy trời đất quay cuồng, dùng hết sức lực toàn thân đẩy cậu ra, lảo đảo chạy vào phòng vệ sinh nôn ói.

Triều Bắc Sơn đẩy cửa đi vào, thấy bộ dạng Tạ Vọng trần truồng quỳ trên nền gạch lạnh băng tựa vào bồn cầu nôn khan. Toàn thân y chi chít vết thương, trên eo, đùi, mông đều là dấu tay, trong kẽ mông chảy ra chất lỏng sền sệt, gel bôi trơn đã khô làm bẩn mặt y, tóc mai ướt nước. Huyệt thái dương Tạ Vọng giật giật, đầu gối gần như chống đỡ không nổi cơ thể y, cảm giác buồn nôn kéo tới từng trận như dời non lấp bể hành hạ y, không khống chế được mà nôn mửa.

Triều Bắc Sơn ngây người đứng hồi lâu. Lúc lấy lại tinh thần cậu xoay người cầm một tấm chăn mỏng trong phòng ngủ ra, ngồi xổm xuống khoác lên người Tạ Vọng. Qua một lúc lâu, Tạ Vọng mới dần dần thanh tỉnh lại, yếu ớt bám vào bả vai Triều Bắc Sơn, vòng tay qua cổ cậu. Môi y còn hiện tơ máu, lúc nói chuyện hơi nóng thở ra phun vào bên tai Triều Bắc Sơn, giọng nói rất nhỏ, nhưng mỗi một chữ đều rất rõ ràng.

– Bắc Sơn… Anh thừa nhận cho tới nay anh rất ích kỉ, không muốn buông tay, nhưng cũng không muốn cho em thứ em cần. Anh luôn cảm thấy em còn nhỏ, không hiểu tình yêu là gì, cũng luôn cho rằng mình không cần bất kỳ ai tham gia vào cuộc sống của anh, cho rằng đó là vẽ vời thêm chuyện, tự tìm phiền phức.

– Nhưng anh sai rồi, Bắc Sơn, anh đã biết mình sai rồi. Em mang đến cho anh rất nhiều vui vẻ, đó là thứ mà một mình anh không thể nào có được, trừ em ra cũng không có bất kỳ người nào có thể cho anh. Nếu như phải tìm một người phù hợp, vậy thì em đối với anh mà nói, chắc chắn là người đó.

– Chuyện cái áo anh xin lỗi… Cái áo kia ngay từ đầu là anh mua cho em, anh cảm thấy em mặc vào nhất định rất đẹp, vừa nhìn đã muốn mua. Nhưng sau đó lúc Tiểu Lưu hỏi anh tặng cho người nào anh rất do dự, rõ ràng anh đã nói rõ với em rằng anh với em không phải đang yêu đương, thế mà còn đi tặng quà cho em không phải như kỹ nữ đòi lập đền thờ trinh tiết sao? Anh nói dối, nên mới tạo ra những hiểu lầm như thế, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn tặng cho em, sự thực chứng minh, em mặc vào thật sự rất hợp.

– Chúng ta nhất định cũng sẽ rất thích hợp. – Tạ Vọng nhắm mắt lại ôm chặt cậu, “Bắc Sơn, chúng ta thử ở bên nhau đi.”

Triều Bắc Sơn khóc thành tiếng, cậu đẩy Tạ Vọng ra, dốc sức dùng cánh tay lau nước mắt, khóc nói:

– Anh, xin lỗi, thật sự xin lỗi…

Tạ Vọng nghĩ cậu đang nói đến chuyện hôm nay, vội vàng dỗ dành:

– Không có chuyện gì đâu cục cưng, anh Vọng hết đau rồi.

Triều Bắc Sơn lắc đầu, hai tay che mặt khóc không ngừng, nước mắt chảy xuống từ kẽ ngón tay, rơi xuống đất, vỡ tan. Bả vai cậu run rẩy, thở không ra hơi, hồi lâu mới lên tiếng:

– Anh ơi, em không muốn thử.

Tạ Vọng ngơ ngác, hỏi với vẻ không thể tin:

– Em không tin lời anh nói ư?

– Tin, em tin. – Triều Bắc Sơn chán nản thả tay xuống, lộ ra khuôn mặt mỏi mệt bất lực. Trên mặt cậu toàn là nước mắt, trên cằm còn treo vài giọt lệ chưa rơi, giống như mọi lần trước đây, vừa đáng thương vừa ngoan ngoãn, nhưng Tạ Vọng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không giống lắm, “Nhưng em mệt rồi, anh ơi. Em mệt quá, em không có dũng khí đi thử nữa, không thể thử nữa.”

Tạ Vọng lặng người:

– Em không còn thích anh nữa à?

– Thích, rất thích.

Triều Bắc Sơn dè dặt lại gần hôn lên trán y, nhẹ tựa lông hồng, vĩnh viễn thiêu đốt lồng ngực y:

– Cũng vì quá thích anh nên em không chịu nổi… Trên đường về em luôn muốn cởi cái áo kia ra ném vào thùng rác, nhưng em không làm được. Coi như là anh mua tặng người khác nhưng không hợp rồi mới đưa cho em đi, em cũng không nỡ ném nó đi, em… em rất sợ, nếu như cứ tiếp tục như vậy, em sẽ làm tổn thương anh mất. Em không muốn thấy anh bị thương, cũng không muốn mình mệt mỏi như vậy, đau buồn như vậy nữa. Tim em đau quá, ngày nào cũng đau, đau đến mức em không biết phải làm sao mới phải.

– Anh ơi, xin anh. – Cậu khẩn nài, “Bỏ qua cho em đi.”