Mình Là 2kx, Mình Là 1

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi ký vào biên bản phiên tòa Tạ Vọng đứng ở cửa tòa án hút một điếu thuốc.

Gần đây trạng thái y rất không ổn, mất ngủ, lo âu, dễ mất tập trung, đi gặp bác sĩ tâm lý cũng không có ích gì, trở về còn bắt đầu lại thói quen hút thuốc, càng hút càng nhiều. Trong phòng hút thuốc của văn phòng luật vẫn luôn là mấy người quen cũ kia, thấy Tạ Vọng ra vào thường xuyên thì rất kinh ngạc, hỏi y từ lúc nào đã thành tên nghiện thuốc rồi. Tạ Vọng chỉ hút mạnh một hơi, ho khan mấy tiếng, không trả lời.

Người từ tòa án đi ra xa xa thấy Tạ Vọng liền đi về phía y. Tạ Vọng phờ phạc nhấc mí mắt, nhả một vòng khói. Người tới phẩy phẩy tay xua đi mùi thuốc lá, cúi đầu nhìn bao thuốc lá trong tay Tạ Vọng, cười:

– Ồ, Quốc Tửu Hương 30, chịu chơi quá ha.

Tạ Vọng cười qua loa lấy lệ, đưa một điếu:

– Làm điếu không?

Hứa Kỳ lắc đầu, lấy một bao Trung Hoa từ trong túi ra, đốt một điếu ngậm vào miệng:

– Nhưng tôi không làm nổi anh.

chapter content


chapter content


Tạ Vọng nghiêng đầu, không nói gì nữa. Hai người im lặng đứng hút thuốc một hồi, Tạ Vọng hút xong trước, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh. Y xoay người nói với Hứa Kỳ:

– Đi trước, còn có chút chuyện ở văn phòng.

– Anh chờ chút đã. – Hứa Kỳ khảy tàn thuốc, thu hồi dáng vẻ không thèm đếm xỉa kia lại, nghiêm mặt nói: “Gần đây sắc mặt anh không ổn lắm, có phải xảy ra chuyện gì không?”

– Tôi có thể có chuyện gì chứ. – Tạ Vọng nhếch mép, châm chọc lại: “Tự lo cho mình trước đi, thu nhập một năm của tôi ít nhất gấp ba lần cậu đấy.”

Hứa Kỳ nhe răng trợn mắt hút một hơi, giận cười:

– Không phải, Tạ đại trạng, có lòng tốt sao lại bị coi là lòng lang dạ sói thế chứ? Phải đề phòng tôi như thế ư? 

Hắn lại hút một hơi thuốc, ậm ờ nói tiếp:

– Mới vừa gặp được luật sư Tiền bên cạnh, chẳng phải hắn là đại diện nguyên đơn ở phiên tòa mới rồi của anh sao? Hắn nói suốt phiên tòa anh cứ mất tập trung mãi, nhiều lần nói sai, đây không phải là tác phong của anh.

Tạ Vọng rũ mắt: 

– Không ngủ được mà thôi.

– Được được, coi như tôi nhiều chuyện. – Hứa Kỳ day tàn thuốc, “Thật ra thì anh không nói tôi cũng đoán được. Có phải là cậu chàng khi trước không? Người mà chúng tôi gặp ở rạp chiếu phim Vạn Đạt ấy.

Tạ Vọng nhíu mày một cái, không lên tiếng đáp lại.

– Xem ra tôi đã đoán đúng. – Hứa Kỳ cười, “EQ Tiểu Lưu thấp không phải chuyện ngày một ngày hai, hôm đó tôi cũng rất lúng túng. Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh nếu thật sự muốn tặng quà cho tôi thì sao có thể mua rộng được chứ? Dùng đầu ngón chân suy nghĩ một chút cũng không có khả năng, cũng chỉ có Tiểu Lưu tin mấy lời nhảm nhí của anh thôi.

– Dừng. – Tạ Vọng đưa tay ra hiệu chấm dứt, “Chúng tôi đã chia tay rồi, bây giờ nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì. Tôi không có tâm trạng thảo luận những thứ này với cậu, cũng không cần thiết.

Hứa Kỳ thiếu chút nữa bị sặc, khiếp sợ trợn to hai mắt: 

– Vãi lìn, một cậu chàng đẹp trai như vậy mà anh cũng nỡ chia tay á?

Tạ Vọng bực bội quay đầu sang chỗ khác, giọng gượng gạo:

– Tôi không nỡ thì có ích gì chứ.

Hứa Kỳ “chậc” một tiếng, vỗ vỗ bờ vai y, không nói thêm nữa.

– Cậu bạn nhỏ mà, cứ dỗ dành là được.

Tạ Vọng muốn nói, rằng y không dỗ dành cậu quay lại được. Nhưng y vẫn không nói gì.

Từ sau ngày hai người nói tách ra ấy, Tạ Vọng không gặp lại Triều Bắc Sơn nữa. Không phải y chưa từng thử níu kéo, mà Triều Bắc Sơn không trả lời tin nhắn wechat, gọi điện thoại thì không nhận, tới phòng gym tìm cậu lại biết được đối phương đã xin nghỉ. Tránh mặt y tới mức này, Tạ Vọng thất vọng cực độ, từ trước đến giờ y chưa từng là kẻ mặt dày khóc lóc đeo bám, vì thế đã tàn nhẫn hạ quyết tâm xóa wechat Triều Bắc Sơn.

Một tháng tiếp theo Tạ Vọng giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, hết thảy như cũ, dường như chưa từng quen biết cái người tên Triều Bắc Sơn kia. Y điên cuồng nhận án, tăng ca suốt ngày dài đêm đen, không ngừng cậy mạnh tự nhủ bản thân, Tạ Vọng y dù có thiếu người ta cũng vẫn sống tốt. Cho đến một buổi tối ngày nào đó, rốt cuộc y không chịu được nữa tới quán bar uống say như chết, mất đi tri giác.

Từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ Tạ Vọng chưa từng để mình mất khống chế. Men rượu hay nicotin cũng chỉ là vật giúp điều chỉnh tâm trạng, y sẽ không cho phép mình bị ngoại vật đánh ngã. Nhưng ngày đó y hoàn toàn tan vỡ, vừa khóc vừa nốc rượu, trong lòng suy nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng, sau khi tỉnh dậy còn có thể nhìn thấy Triều Bắc Sơn đứng bên mép giường, cười hôn mặt y. Hôm đó Tạ Vọng ngủ thẳng tới xế chiều hôm sau, lúc tỉnh dậy vẫn còn thấy choáng váng trời đất quay cuồng, ói một hồi lâu dạ dày mới dễ chịu chút. Rửa mặt xong, nhìn bản thân tiều tụy trong gương, cuối cùng Tạ Vọng cũng ý thức được, Triều Bắc Sơn đi rồi, Tạ Vọng y thật sự sống không tốt.

Tạ Vọng nhận thua.

Xa nhau ba tháng, Tạ Vọng khiến sức khỏe, trạng thái tinh thần của mình suy sụp, sống thành loại người mình xem thường nhất trước kia. Trước đây y ghét nhất kiểu người chỉ vì chút vấn đề tình cảm mà đi tìm chết, nhưng khi trở thành người trong cuộc y mới phát hiện có rất nhiều chuyện không thể dùng lý trí để khống chế, trở thành một loại nghiện không dứt bỏ được, một loại thói quen dung nhập vào thân thể, thậm chí hóa thành bản năng. Tỷ như mỗi thời mỗi khắc đều nhớ tới cậu, tỷ như sa vào hối tiếc vô tận, nóng nảy, tự mình chán ghét chính mình, tỷ như không ngừng hồi tưởng cuộc sống bên nhau của bọn họ tựa tên điên, mỗi một vật dụng bên người đều có thể gợi lên ký ức liên quan tới cậu, lại như nhiều ý nghĩ u ám đáng sợ, điên cuồng không thiết thực đột nhiên nảy ra, rất nhiều lúc ngay cả chính y cũng bị dọa cho giật mình.

Cuộc sống chìm vào bế tắc, Tạ Vọng hao hết tâm tư cũng không thoát ra được, cũng không thể cắt đứt. Vì vậy Triều Bắc Sơn trở thành một vết nhọt nhỏ trong tim y, tưởng chừng như không đau không ngứa nhưng thời thời khắc khắc hành hạ y.

Khi tới văn phòng luật sắc trời đã nhá nhem tối, Tạ Vọng mỏi mệt bật đèn bàn, chuẩn bị xem lại tài liệu cho phiên tòa ngày mai một lần nữa. Mới xem chưa được vài trang thì bên ngoài đã có người gõ cửa, Tạ Vọng bóp bóp bả vai nói: “Mời vào.”

Người bước vào là trợ lý của một đội luật sư khác, Tạ Vọng nhìn rất quen nhưng không biết tên. Người nọ có gương mặt mang nét trẻ con, cười thẹn thùng:

– Có phải Tạ đại không ạ? Hà đại mời anh tới phòng làm việc của ông ấy một chuyến.

Trong văn phòng luật có không ít luật sư họ Hà, nhưng người có thể ra lệnh cho Tạ Vọng đi gặp thì không có mấy người. Trong đầu Tạ Vọng nhanh chóng liệt kê, mãi một lúc mới có phản ứng, có hơi không dám tin:

– Hà đại? Cậu đang nói luật sư Hà Viễn à?

– Đúng ạ. – Người kia nói, “Ông ấy đang đợi anh đấy.”

Thời điểm đứng ở cửa Tạ Vọng vẫn có đôi chút nghi ngờ. Trên cửa treo một bảng tên bằng kim loại, “Hà Viễn”, chức vụ theo sau là “Đối tác cao cấp, giám đốc văn phòng luật”. Phòng làm việc của Hà Viễn nằm ở nơi trong cùng văn phòng luật, gần như Tạ Vọng chưa bao giờ tới nơi này, cũng rất khó gặp ông.

Hà Viễn là một trong những luật sư Trung Quốc đầu tiên gia nhập văn phòng luật, ông đã thực hiện rất nhiều vụ án được lựa chọn và áp dụng thành án lệ được Tòa án tối cao hướng dẫn hàng năm, danh tiếng vang xa, là người có trình độ nghiệp vụ cao nổi tiếng trong ngành. Bây giờ lớn tuổi nên khi nhận án rất kén chọn, chỉ có công ty siêu lớn mới có thể mời nổi ông xuống núi, mức trần thù lao đều hơn trăm triệu. Có thể nói, Hà Viễn là luật sư nổi tiếng hàng đầu trong ngành, là kiểu mức độ cả nước đều biết.

Tạ Vọng không chung hướng với Hà Viễn, bình thường cũng không có bất kỳ giao điểm nào, y không nghĩ ra Hà Viễn tìm y làm gì. Lúc Tạ Vọng giơ tay gõ cửa có hơi khẩn trương, nghe người bên trong mời vào mới lễ phép đẩy cửa bước vào.

Một người đàn ông đã ngoài sáu mươi ngồi trước bàn làm việc, lưng thẳng tắp, ánh mắt sắc bén không chút già nua. Tướng mạo ông không tính là xuất chúng, nếp nhăn nơi khóe mắt rất rõ ràng, nhưng khí thế kinh người, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái bề trên kiêu ngạo. Cạnh cửa sổ còn có một người đàn ông mặc Âu phục, tuổi tác nhìn qua xấp xỉ Tạ Vọng, mang kính mắt gọng vàng, anh tuấn bức người, nhưng giống với Hà Viễn đang ngồi ở chỗ bọn họ đều nghiêm túc thận trọng, trong ánh mắt lộ vẻ lạnh lùng xa cách.

Tạ Vọng biết người bên cạnh này, tên là Hà Tung, là con trai Hà Viễn, cũng là luật sư ở đây. Y vội khom người chào hỏi:

– Hà đại, anh Tung.

Hà Tung gật đầu với y, hai tay khoanh trước ngực, tựa vào cửa sổ nhìn y.

Hà Viễn đậy nắp bút máy trên tay lại, ngẩng đầu hỏi:

– Tạ Vọng đúng không? – Nhìn thấy Tạ Vọng gật đầu, ông chỉ chỉ sô pha, “Ngồi đi.”

Tạ Vọng ngồi xuống sô pha, hiếm khi tay chân luống cuống, cười xòa nói:

– Hà đại tìm tôi có chuyện gì không ạ?

Hà Viễn không vội mở miệng, chỉ ngồi ở chỗ cũ nhìn kỹ y, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt phức tạp. Phòng làm việc rất lớn, sô pha cách chỗ ngồi của ông khoảng năm, sáu mét, nhưng Tạ Vọng vẫn cảm thấy áp lực, da đầu tê dại, ngồi thẳng người, cố hết sức duy trì nụ cười mỉm lễ phép, khóe miệng có hơi cứng ngắc. Ở cái nghề luật sư này lý lịch gần như đại diện tất cả, Tạ Vọng cũng coi như là người xuất sắc trong lớp luật sư trẻ, nhưng so với Hà Viễn cũng chẳng là gì.

Cũng may Hà Viễn không giày vò y quá lâu, nhấp một hớp trà rồi nói thẳng:

– Tìm cậu vì muốn nói chút chuyện về con trai của tôi.

Tạ Vọng có hơi không hiểu làm sao, liếc mắt nhìn sang Hà Tung một cái, nhíu nhíu mày:

– … Anh Tung?

Hà Tung yên lặng không nói.

Hà Viễn không nhẹ không nặng đặt tách trà lên bàn, tách sứ màu lam nhạt phát ra tiếng động nhỏ, nói nặng nề:

– Không, nói về con trai nhỏ của tôi, Triều Bắc Sơn.D.: Về xưng hô giữa những người trong văn phòng luật với nhau (có khi thêm đại sau Họ) thì là do luật sư bên Hồng Kông chia ra làm hai loại: luật sư và đại luật sư, mọi người có thể đọc thêm ở đây. Cách Hứa Kỳ gọi Tạ Vọng là tạ đại trạng cũng như Tạ đại.