Mình Là 2kx, Mình Là 1
Nghe tiếng khóc kia Tạ Vọng cảm thấy tim mình rất đau, Triều Bắc Sơn luôn cố mang đến vui vẻ cho y, mà từ trước tới nay y luôn tặng lại đau khổ.
Y luôn tự cho là đúng. Tạ Vọng luôn cảm thấy Triều Bắc Sơn còn nhỏ tuổi, những lời yêu thích kia chỉ là nhất thời không kéo dài được bao lâu. Đồng thời y lại quá đề cao mình —— Tạ Vọng cho rằng y có thể xử lý được quan hệ giữa mình và Triều Bắc Sơn, có thể để cho đôi bên cùng đạt được mong muốn, nhưng thật ra lại làm mọi chuyện rối tung. Tình cảm là phải cho đi và nhận lại, suy cho cùng, Tạ Vọng vẫn bị xã hội nhuốm bẩn thói hư tật xấu của người trưởng thành, ích kỷ và tham lam.
Y muốn đạt được tình dục từ đối phương, nhưng lại không muốn bỏ ra quan tâm cùng yêu thích, dựa vào cái gì chứ? Dựa vào việc Triều Bắc Sơn thích y như phát điên, dựa vào việc y lên giường xong là đá văng đối phương đi lần sau chỉ cần ngoắc ngoắc tay là có thể gọi cậu tới ư? Triều Bắc Sơn đã bỏ ra bao nhiêu, và y đã làm những gì?
Chỉ vì Triều Bắc Sơn thích y nên đáng phải ở dưới cơ y ư?
Lòng Tạ Vọng rối bời, nghĩ không ra manh mối, cảm xúc không tìm được lối thoát. Y có rất nhiều lời muốn nói với Triều Bắc Sơn, nhưng lại không biết bắt đầu nói từ đâu, nói thế nào. Từ nhỏ Tạ Vọng đã miệng mồm lanh lợi, làm luật sư lại như sấm rền gió cuốn, cho tới bây giờ chưa từng có thời khắc á khẩu không trả lời được, do dự thiếu quyết đoán.
Triều Bắc Sơn vẫn còn đang khóc, Tạ Vọng nâng mặt cậu lên lau nước mắt cho cậu. Đôi mắt cậu đã sưng đỏ, trông hơi buồn cười, nhưng Tạ Vọng không cười nổi. Bi thương và sợ hãi hiện rõ trong đôi mắt ấy, chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể bị lây truyền, đau thấu lòng người.
Tạ Vọng hôn mặt cậu một cái, lạnh buốt, ướt đẫm nước mắt. Tạ Vọng nếm được vị mặn đắng, khi mở miệng nói chuyện giọng khản khô:
– Bắc Sơn, cho anh chút thời gian. – Tạ Vọng nói: “Được không em?”
Triều Bắc Sơn cẩn thận ôm chặt lấy y, gật đầu.
– Không phải muốn đi xem phim sao? – Tạ Vọng dỗ cậu, sờ sờ mái đầu lông xù tựa trên vai mình, giọng rất đỗi dịu dàng: “Cuối tuần chúng ta đi xem đi, anh Vọng nhận lỗi với em.”
Sắp sang năm mới, trên đường rất nhiều người. Người yêu nắm tay nhau mặt mày ẩn chứa tình ý, con nít cầm bong bóng chạy quanh, thỉnh thoảng đụng vào người khác thì bi bô nói xin lỗi, làm cái mặt quỷ rồi chạy biến.
Đồ trang trí lễ Giáng sinh trong trung tâm thương mại vẫn chưa bị gỡ bỏ, khắp cây thông Noel treo đầy đồ trang trí, ngôi sao vàng sáng lấp lánh. Không ít nhân viên trong cửa hàng còn đội mũ ông già Noel, bảng đen nhỏ trên quầy viết “Merry Christmas” thật to, vết phấn bị cọ rơi một ít, rõ ràng được viết lên cách đây vài ngày.
Tạ Vọng mua một một ly cà phê Costa, đoạn xoay người vào Heytea xếp hàng. Nhân viên tiệm ba chân bốn cẳng làm việc, đợi chừng bốn mươi phút sản phẩm mới mới tới tay Tạ Vọng, cà phê trên tay Tạ Vọng cũng đã uống gần hết. Y hơi phiền muộn, ném ly cà phê vào thùng rác, xách trà sữa ra khỏi tiệm gọi điện thoại cho Triều Bắc Sơn.
Triều Bắc Sơn bắt máy rất nhanh, tiếng thở hổn hển, có vẻ như đang chạy: “Anh, anh đừng vội! Hai phút nữa em tới liền!”
Tạ Vọng cười: “Cứ từ từ, anh chờ em ở cửa rạp chiếu phim.”. đam mỹ hài
Tạ Vọng đi thang máy đến rạp chiếu phim lấy vé, vừa mới cầm vào tay đã trông thấy Triều Bắc Sơn chạy tới từ xa xa. Cậu mặc cái áo khoác dáng dài Tạ Vọng mua tặng kia, tóc xịt keo tạo phồng hất ngược ra sau, khác xa khí chất thường ngày của cậu, gương mặt đẹp trai không tì vết, lóa mắt như một minh tinh. Tạ Vọng nhìn thấy không ít cô gái nhỏ trưng ra vẻ mặt không cảm xúc khi đi ngang qua cậu, chờ khi đi qua thì lập tức quay đầu nhìn lại, cùng bạn thân bên cạnh phấn khích lấy điện thoại ra chụp lén.
Thoạt trông là một anh trai cool ngầu nhưng khi vừa nhác thấy Tạ Vọng liền biến thành tên đần, đứng trước mặt y hệt như một học sinh tiểu học bị phạt đứng, cúi đầu đỏ mặt nói:
– Em tới muộn.
Tạ Vọng nắm tay cậu một tí rồi lại buông ra, cười vỗ về:
– Không sao, anh cũng vừa mới tới.
Y đưa trà sữa cho Triều Bắc Sơn, đúng như dự đoán nhìn thấy đối phương nuốt nước miếng thèm muốn, mắt sáng lấp lánh.
– Mua cho em, uống đi.
Triều Bắc Sơn cắm ống hút, trước tiên đưa tới bên miệng Tạ Vọng. Tạ Vọng không khoái đồ ngọt nhưng vẫn cúi đầu hút một ngụm nhỏ. Triều Bắc Sơn nhìn môi y bọc lấy ống hút, trà sữa màu caramel trượt qua giữa môi và răng y, vô thức dời ánh nhìn. Tạ Vọng đẩy một cái tỏ ý mình không uống nữa, lúc này Triều Bắc Sơn mới nhét vào miệng mình, thích ý hút một ngụm lớn.
Ngọt chết mất. Thật là vui.
Tạ Vọng chọn phim, là một bộ phim hài, nghe đồn không tệ. Lúc xét vé có hai mẹ con đứng trước mặt bọn họ, bé trai nhìn qua chỉ mới bốn, năm tuổi, bưng một hộp bỏng ngô lớn, mùi thơm ngọt ngấy phiêu tán khắp nơi. Tạ Vọng cau mày một cái, lúc quay đầu đi chợt thấy ánh mắt Triều Bắc Sơn nhìn về phía trước dõi theo bỏng ngô chẳng rời, không khỏi bật cười, thầm thì:
– Muốn ăn không?
Có lẽ Triều Bắc Sơn cảm thấy có hơi trẻ con, cắn môi một cái, do dự một chốc rồi lắc đầu:
– Không ăn.
Tạ Vọng kéo cậu đi thẳng tới bên quầy, chọn phần lớn. Triều Bắc Sơn vui đến phát rồ nhưng lại không muốn biểu hiện khoa trương, lúc nhận lấy bỏng ngô thì lừa mình dối người nói với vẻ ỉu xìu:
– Thật ra em không thích ăn quà vặt lắm đâu.
Sao Tạ Vọng không nhìn ra những tâm tư cẩn thận trong lòng cậu được chứ, cũng không vạch trần cậu, chẳng nhịn được cười. Triều Bắc Sơn cười hì hì hai tiếng, đút hai hạt vào miệng Tạ Vọng. Lúc Tạ Vọng ngậm lấy thì làm bộ lơ đãng liếm đầu ngón tay cậu một cái, điềm tĩnh đi về phía trước, khóe mắt liếc thấy khuôn mặt đỏ bừng của Triều Bắc Sơn. Triều Bắc Sơn cho là Tạ Vọng không nhìn thấy nên len lén mút ngón tay mình một chút, đoạn cười rộ lên như một tên ngốc.
Thật sự ngốc muốn chết. Tạ Vọng nghĩ.
Khi xem phim Triều Bắc Sơn thử thăm dò nắm lấy tay y, Tạ Vọng không tránh, mặc cho cậu lồng bàn tay mười ngón đan nhau với mình. Bộ phim có rất nhiều điểm gây cười, nhưng cũng có nhiều chỗ không buồn cười lắm, thế mà Triều Bắc Sơn lại cứ cười khúc khích mãi thôi, có nhiều lần cả rạp chỉ có một mình cậu cười. Tạ Vọng vừa cảm thấy đáng yêu lại vừa cảm thấy mất mặt, bất lực đỡ trán nghiêng đầu nhìn cậu. Cậu chàng chẳng hề phát hiện, chăm chú nhìn màn ảnh, dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối sườn mặt cũng khi mờ khi tỏ, chỉ có mỗi đôi mắt là rạng ngời rực rỡ trong bóng tối.
Xem phim xong Triều Bắc Sơn vẫn rất phấn khích. Cậu biết thời gian của Tạ Vọng quý báu biết bao, đối phương gần như là một người cuồng công việc, mỗi ngày đều làm thêm giờ, cuối tuần cũng hầu như ở lại văn phòng luật. Mà Tạ Vọng lại chủ động nói muốn ở cùng cậu suốt buổi chiều và cả buổi tối, bây giờ Tạ Vọng chỉ thuộc về một mình cậu, ý nghĩ này khiến cậu hạnh phúc đến nỗi chẳng biết phải làm sao. Triều Bắc Sơn luôn muốn chạm vào y, nhưng người đến người đi, hai người đàn ông dù nắm tay hay ôm ấp cũng không phải lúc lắm, đành phải giả vờ tự nhiên quàng vai y, đầu ngón tay vì lo lắng mà co quắp hết cả lại.
Tạ Vọng lướt điện thoại xem review, đoạn đưa cho Triều Bắc Sơn xem:
– Đi ăn lẩu không? Ở ngay tầng dưới ấy.
Triều Bắc Sơn nào dám ý kiến, chỉ cần nghĩ tới đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của bọn họ là đã không thể nào suy nghĩ bình thường được nữa, ngoan ngoãn gật mạnh đầu:
– Được mà được mà, nghe anh hết.
Tạ Vọng cúi đầu cười một tiếng.
Có quá nhiều người chờ thang máy, Tạ Vọng lại là người thiếu kiên nhẫn, nhìn một cái liền quyết định đi thang cuốn. Triều Bắc Sơn tự nhiên đi theo sau, lúc hai người chuẩn bị đi khỏi thì một thang máy dừng lại, cửa mở ra. Tạ Vọng đã xoay người, vừa định nghiêng mặt sang bên cạnh nói chuyện với Triều Bắc Sơn thì nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nói, ngữ điệu hết sức kinh ngạc:
– Tạ đại?
Tạ Vọng quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ của Tiểu Lưu.
Vài người quen bước ra từ thang máy, đều là người trong văn phòng luật, có nam có nữ. Có vẻ là đi ăn cùng nhau, mấy người đều ăn mặc tùy ý nhàn nhã, thấy Tạ Vọng liền chủ động chào hỏi:
– Ơ, đây không phải là Tạ đại sao, cũng trùng hợp quá đi.
Tạ Vọng đẹp trai, năng lực nghiệp vụ mạnh, lại là một người khôn khéo nên có mối quan hệ với mọi người rất tốt. Tạ Vọng nở nụ cười mỉm, dừng bước chân, chuẩn bị trò chuyện đôi câu rồi đi. Tầm mắt y lướt qua mặt mấy người phía sau Tiểu Lưu, đối diện vẻ mặt cười như không cười của Hứa Kỳ.
Hứa Kỳ nhìn y một cái rồi hứng thú đưa mắt nhìn về phía Triều Bắc Sơn bên cạnh. Hắn không có suy nghĩ gì, Tạ Vọng là người rất giỏi, nhưng hai người bọn họ lại không chung đường, cũng đã không liên quan gì với nhau rồi. Chẳng qua không ngờ Tạ Vọng có thể tìm được một cực phẩm như vậy, đứng trong đám người cũng như hạc giữa bầy gà, dáng người hạng nhất khí chất sạch sẽ, Hứa Kỳ rất tò mò. Nhưng hắn không phải là người không biết điều —— Tạ Vọng không định giới thiệu bạn trai nhỏ của mình với mọi người, hắn cũng không cần phải làm chuyện khiến người ta ngại, khách khí gật đầu với Tạ Vọng, duy trì nụ cười mỉm lễ phép.
Hứa Kỳ là một người biết nhìn sắc mặt, đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng không phải ai cũng thông minh như vậy. Tướng mạo Triều Bắc Sơn khiến người khác không thể xem nhẹ sự tồn tại của cậu, ánh mắt Tiểu Lưu chuyển qua, nhất thời lộ ra vẻ mặt bất ngờ, miệng nhanh hơn não:
– Ơ, đây không phải là cái áo khoác dáng dài anh định tặng anh Hứa sao?
Cậu ta nhìn qua nhìn lại giữa Hứa Kỳ và Triều Bắc Sơn hai lần, cười nói:
– Bạn anh mặc hợp lắm á, anh Hứa mặc thì hơi rộng.
Nụ cười Tạ Vọng tắt ngấm, sắc mặt nhất thời sa sầm.
Hứa Kỳ không hiểu đầu cua tai nheo gì. Hắn rõ ràng Tạ Vọng là người thế nào, gần đây cùng nhau làm hạng mục phá sản đối phương còn không thèm nhìn mặt hắn, tuyệt đối không có ý tái hợp. Huống chi tên chó Tạ Vọng kia còn tuyệt tình hơn tất cả những người mà hắn từng gặp, thời điểm hai người bọn họ tìm khách sạn lên giường Tạ Vọng đều yêu cầu chia đôi tiền thuê, chính là một quái vật máu lạnh. Tặng quà cho hắn á? Nằm mơ thì được.
Hứa Kỳ nhìn Tạ Vọng một cái, thận trọng giữ im lặng.
Lần đầu tiên Tạ Vọng khó xử như vậy, tay y hơi run rẩy, không dám nhìn vẻ mặt Triều Bắc Sơn bên cạnh. Y biết phải nói gì để cho qua đề tài này, nhưng Tạ Vọng không thốt ra được, tim y đập rất nhanh, nhanh bất thường, như muốn xé bụng y văng ra khỏi lồng ngực. Y cảm nhận được nỗi sợ hãi hoang mang không thể giải thích, Tạ Vọng không biết mình đang sợ gì, nhưng y rất sợ. Y há miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh đã nghe thấy Triều Bắc Sơn chầm chậm nói khe khẽ:
– Anh, cái áo này không phải mua cho em ư?
Lúc này Tiểu Lưu có trì độn mấy cũng phát hiện có gì đó không đúng, hình như cậu ta nói sai gì rồi, nhưng lại không hiểu chỗ nào có vấn đề, gãi đầu một cái, vẻ mặt có chút lúng túng.
Tạ Vọng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm đôi môi đang mím chặt của Triều Bắc Sơn, cưỡng ép mình phải tỉnh táo, dịu giọng nói:
– Bắc Sơn, về rồi anh giải thích với em, được không?
Triều Bắc Sơn không có biểu cảm gì, ánh sáng trong mắt vụt tắt, nhanh chóng ảm đạm. Cậu cảm thấy mình rất thảm hại, rất đáng thương, Triều Bắc Sơn sắp không thở nổi, cậu muốn chạy trốn khỏi nơi này. Người và vật xung quanh đều mơ hồ, cũng rất yên tĩnh, rõ ràng là nơi ồn ào náo nhiệt nhưng cậu lại chẳng hề nghe thấy những âm thanh kia. Tại sao lại như vậy nhỉ, rõ ràng hôm nay phải thật là vui vẻ chứ. Triều Bắc Sơn không dám nhìn mặt Hứa Kỳ bên kia, cũng không muốn thấy Tạ Vọng nữa, nếu cậu còn nhìn thêm, thì sẽ khóc mất. Cậu đã nghe thấy tiếng khóc của tim mình rồi.
Cậu không thể khóc. Khóc ở chỗ này quá mất mặt. Lần đầu tiên Triều Bắc Sơn hất cái tay Tạ Vọng đang siết chặt cổ tay mình ra, lui về sau một bước, cụp mắt trông những điểm sáng phản chiếu ánh đèn trên mặt sàn, nói khẽ:
– Em muốn đi về.
Tạ Vọng không còn quan tâm đến vẻ mặt khác nhau của đám đồng nghiệp sau lưng, cố chấp nắm lấy cổ tay cậu lần nữa, lực tay rất mạnh, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, y cảm thấy chắc chắn mình đã nắm đau Triều Bắc Sơn rồi.
– Được, anh Vọng về nhà với em.
Costa Coffee là một chuỗi cửa hàng cà phê của Anh và là công ty con của Công ty Coca-Cola. Nó có trụ sở chính tại Dunstable, Anh (theo wikipedia)
喜茶 là chuỗi cửa hàng đồ uống trà của Trung Quốc được thành lập vào năm 2012 và có trụ sở chính tại quận Nam Sơn, Thâm Quyến. Khởi đầu là một cửa hàng trà nhỏ có tên “Royal tea” ở thành phố Giang Môn, tỉnh Quảng Đông, thương hiệu này nhanh chóng mở rộng sang các thành phố khác ở Quảng Đông và Trung Quốc. (theo wikipedia)