Trên kháng đài, tinh thần hai bên va chạm kịch liệt, không ai chịu nhường ai. Chưởng môn đứng đầu nhấc chân từng bước đi tới chỗ đỉnh luyện. Mỗi bước chân sau càng nặng nề hơn bước chân trước, càng lại gần lực bài xích càng lớn.
Gào... Gào... Gào...
“...”
Tiếng gào thét của tàn hồn tam yêu quanh quẩn bên tai Mai Hạo Nam, như thể bọn chúng đang đứng trước mặt ông ta vậy.
Trên người Mai Hạo Nam mặc một kiện quân phục huyền phẩm rắn chắc đến thế mà khi va chạm với tàn hồn bọn chúng cũng xuất hiện vài vết nứt.
Càng tới gần lam quang càng đậm, ông ta cầm chắc cây búa trong tay, hướng đến nơi tinh hạch đã nung chảy hòa vào quặng thiết mà gõ từng nhịp.
Beng! Beng! Beng!
Beng! Beng!
Beng!
Khi chưởng môn luyện chế, năm trưởng lão càng ra sức trấn áp tinh thần tàn hồn, vừa khống chế lửa vừa bảo vệ Mai Hạo Nam.
Mỗi phát búa đều chứa đựng tinh thần và lực lượng mạnh mẽ của Mai Hạo Nam, đánh cho sức phản khảng của tàn hồn ngày một thối lui.
Theo từng nhịp gõ của Mai Hạo Nam, tiếng ồn xung quanh ngày một yếu đi, chỉ chừa lại tiếng búa gõ “beng beng” ở bên trong kết giới. Quặng sắt bên trong đỉnh luyện nóng rực, mỗi lần gõ là mỗi góc cạnh được nắn lên, mỗi lần gõ là tàn ảnh của tam yêu mờ nhạt đi.
Quá trình này lặp đi lặp lại trong nửa giờ đồng hồ.
“Xem ra nơi đây luyện chế binh khí cũng chẳng khác gì chỗ chúng ta nhỉ?” Thiên Tuệ nhìn qua Minh Hoa nói.
Nàng cũng tu luyện tinh thần lực, không mạnh không yếu mà đủ để nhìn xuyên qua kết giới thấy rõ quá trình luyện chế.
Tiếng búa dừng lại, không khí bên trong cũng nhu hòa đi phần nào, những đệ tử tông môn, khách mời đều có thể cảm nhận được quá trình đã thành công mĩ mãn.
Đây là kiện linh phẩm binh khí đầu tiên của Hưng Nam, ai cũng mong chờ, phỏng đoán đó là loại binh khí gì. Thế là quảng trường lại ồn ào trở lại.
Ở trên chủ tọa, khuôn mặt của quân chủ và Hoài Nam Vương đều lạnh đi.
“Đệ đệ, bọn chúng chuẩn bị động rồi.” Quân chủ truyền âm nói.
Hoài Nam Vương lắc đầu, ông ta phe phẩy quạt xếp nói: “Đệ tin chắc chúng sẽ chưa hành động vội, chúng sẽ ở lại dò tiếp giới hạn tốt nhất.”
Nụ cười của Hoài Nam Vương phía sau cánh quạt cực kì bí hiểm. Vào lúc chưởng môn Mai Hạo Nam lên đài ông ta đã lên một kế hoạch rất tỉ mỉ nhằm câu ra con cá lớn này rồi.
Hoài Nam Vương mở miệng nói tiếp: “Đại ca, huynh chuẩn bị hạ kết giới đón đợt cá đầu tiên nào.”
Ở trên kháng đài, các trưởng lão đang rót tinh thần của mình vào đỉnh luyện để làm nguội binh khí.
Đỉnh luyện tỏa ra khói, binh khí đã hoàn thành, Mai Hạo Nam giơ cao binh khí lên, ý bảo với quân chủ bọn họ đã hoàn thành. Đó là một thanh kiếm sắc bén, tỏa ra linh quang nhàn nhạt.
Quân chủ lập tức thu lại kết giới, những con mắt ngoài kia cùng hướng về kháng đài lớn, trong số khách mời đã có những tên bắt đầu rục rịch.
Kết giới vừa tan đi tới ngang thân kiếm thì một bóng đen nhỏ từ trong đám khách mời phóng lên trên kháng đài. Công pháp tên này tu luyện thiên về tốc độ nên thân thủ rất nhanh.
Hắn giựt lấy thanh kiếm trong tay Mai Hạo Nam rồi xoay chuyển cước bộ định phóng đi rất nhanh trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
“Khách đến chơi thì phải đợi chủ lấy trà ra thiết đãi đã chứ, sao đi vội vậy.” Một giọng nói trung niên tiêu sái phát ra ở hướng sau lưng tên cướp đó.
Pằng! Một âm thanh lạ vừa vang lên thì một chân của hắn toét máu, đứt cả một chân.
“A... A...” tên trộm rơi xuống, lấy hai tay ôm lấy phía dưới mình, máu đỏ lan ra khắp sàn kháng đài, hắn quằn quại đau đớn, thảm thiết kêu gào.
Lúc này bọn họ mới để ý tới người mới đến là ai. Đó là một nhóm người dẫn đầu bởi người đàn ông mặc bộ vét đen, râu quai nón đang ngâm ngê điếu thuốc kia. Ngoài ông ta ra tất cả bọn họ đều mặc com lê đen, ai cũng đeo kính đen.
Chỉ với ngoại hình của đoàn người này thôi đã gây ra cho xung quanh cảm giác nguy hiểm rồi, cảm giác như gặp phải chủ nợ đến nhà.
Đoàn người Bạch gia ở trong quảng trường rộng lớn cứ như một bông hồng đen mọc giữa rừng đỏ thẫm, tách biệt với tất cả.
Cả quân chủ lẫn Hoài Nam Vương đều che mặt lại, sợ ai đó nhận người quen.
“Hầy, Bạch gia.”
Đoàn người tiến tới gần chủ tọa, người đàn ông râu quai nón bỏ mũ xuống chào quân chủ, cười nói: “Ngày trọng đại thế này sao có thể thiếu đi Bạch gia chúng ta được.”
Đây là gia chủ đương nhiệm của Bạch gia, Bạch Thiên Ân. Chính ông là người đã khống chế tên cướp bằng thứ vũ khí kỳ lạ trên tay mình.
Cả quân chủ và Hoài Nam Vương đều cười ha hả trong lòng, Bạch gia nắm tin tức rộng lớn, cho dù nói nhỏ cỡ nào cũng đánh hơi được, sự kiện nào cũng có dấu răng của bọn họ.
Nói thật lúc đầu quân chủ rất phân vân liệu có nên mời Bạch gia không, mỗi lần xuất hiện đều rất rầm rộ. Dòng chính Bạch gia ai cũng ăn mặc kì quái, cả nam và nữ đều được phép cắt tóc ngắn, không chỉ vậy bọn họ nói chuyện vô cùng cởi mở làm người nghe không biết giấu mặt đi đâu, là tấm gương không tốt cho giới trẻ noi theo.
Hơn nữa Bạch gia còn để lại một sáng chế tiêu cực cho Hưng Nam quốc, thuốc lá. Thuốc lá rất có hại khi sử dụng lại rất dễ gây nghiện. Năm đó tiên đế thời vị triệu hồi sư kia cũng không biết mà cấm vận để nó tuồng hàng vào trong nhân gian, để giờ đây tỉ lệ tiêu thụ hàng thuốc lá ở Hưng Nam rất cao, không chỉ Hưng Nam mà cả ba quốc gia kia cũng vậy, làm quân chủ rất khó xử khi đưa ra lệnh cấm.
Hút một vài điếu sẽ không lập tức nghiện mà nó nhẹ nhàng ăn vào giống như tằm ăn dâu, người nghiện sẽ khó có thể dứt ra được.
Bạch gia cũng vì vậy mà phải đóng thuế chín mươi lăm phần trăm cho mặt hàng này, nhưng do bọn họ đang thực hiện chính sách của quân chủ và Hoài Nam Vương nên giảm còn tám mươi phần trăm để đền bù cho việc danh dự của họ bị tổn hại ngần ấy năm.
“Nhìn kìa, Bạch gia, Bạch gia đấy...”
“Không ngờ lần này Bạch gia cũng tham gia...”
“Còn phải nói, đệ nhất gia tộc ở Hưng Nam chúng ta sao có thể không có mặt được.”
“...”
Trái ngược với đánh giá xấu của quân chủ về Bạch gia, trong tâm trí của các đệ tử, vẻ ngoài của Bạch Thiên Ân rất nam tính, bộ vét đen thể hiện rõ địa vị khí thể của đàn ông và đi với đôi kính đen càng thêm ngầu. Phải, rất ngầu.
“Hì hì, xem ra Bạch gia đúng thật là náo nhiệt.” Thiên Tuệ che miệng cười nói. Nàng cảm thấy đoàn người mặc đồ đen này có một cái gì đó rất ung dung tự tại, không để ý cái nhìn thế tục mà vẫn toát ra vẻ lịch sự, cao quý.
“A... A...” tiếng hét thất thanh của tên trộm kéo ánh mắt của mọi người từ chỗ Bạch gia trở lại.
Pằng! Pằng! Âm thanh lạ lần nữa vang lên, bắn nát hai cái tay tên trộm.
“A...” Tên trộm gào thét càng thảm thương hơn, khi ý thức được tử vong, hắn đã hướng mặt mình về một phía, vừa định mở lời thì một đạo phong nhận đánh tới cắt đứt yết hầu hắn.
Kẻ mới phóng ra phong nhận là một lão già khách mời, gia chủ đương nhiệm của Mộc gia, Mộc Hoài Nghĩa. Lão ta nhìn xác tên trộm hừ lạnh, chắp tay nói lớn với quân chủ: “Tên nghiệt tặc, dám trộm binh khí dưới chân quân chủ, lão phu nóng giận nhất thời nên ra tay tiêu trừ, mong quân chủ lượng thứ.”
Giọng nói tuy già nhưng vô cùng khẳng khái, không cảm thấy chút tội lỗi nào, lão ta là vì đại nghĩa, dường đường chính chính ra tay với tên trộm.
Quân chủ cười gật đầu nói: “Ngài làm rất tốt, Mộc tiền bối, nếu có kẻ vọng tưởng động vào trân phẩm binh khí như vậy ta cũng sẽ ra tay tiêu diệt.”
“Đa tạ quân chủ khen thưởng.” Lão ta chắp tay lui về hàng khách.
Hoài Nam Vương phe phẩy quạt, mắt híp lại, mọi thứ đều trong tính toán của ông. Con cá đầu tiên đã ra mặt, chỉ là không ngờ lại lớn đến vậy.
"Thật mong chờ vào con cá tiếp theo nha... "