“Chờ đã.” Giọng nói trầm thấp của Bạch Thiên Ân vang lên làm Mộc gia chủ phải dừng bước.
Mộc Hoài Nghĩa nhíu mày, lão quay lưng lại miễn cưỡng cười hòa ái nói: “Bạch gia chủ còn có việc nhờ?”
“Bạch Kính.” Bạch Thiên Ân búng tay một cái.
Một người đàn ông kính đen, mặc com lê đen từ trong hàng bước ra ngoài, trên tay cầm một vật dụng xám trông như túi chứa.
Người đó là một trong những trưởng lão Bạch gia, tuy bề ngoài chỉ mới năm, sáu mươi mùa xuân nhưng thực tế tuổi ông ta đã gần một nghìn năm rồi, tu vi cao đã bảo dưỡng nhan sắc của ông ta ở độ tuổi này.
Ông ta lấy trong chiếc hộp đó một tờ giấy trắng, cầm một cây bút cọ ra ghi chép gì đó rất nhanh, đưa cho Mộc Hoài Nghĩa rồi trở lại hàng ngũ.
Mộc Hoài Nghĩa cầm lên lướt qua các dòng chữ, sắc mặt ông ta đen lại, nhìn Bạch Thiên Ân bằng ánh mắt khó chịu nhìn Bạch Thiên Ân, đưa giấy ra nghiến răng nói: “Bạch gia chủ, thế này là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ. Tên trộm này lấy ba phát đạn cao cấp của Bạch gia chúng ta, hắn nợ Bạch gia ba vạn tinh thạch sơ cấp, hắn chưa kịp bồi thường cho Bạch gia thì ngài đã ra tay giết hắn rồi, ngài phải bồi thường thay cho hắn.” Bạch Thiên Ân đẩy cao gọng kính lên nói.
“Làm sao lại có luật thế này, quân chủ, Mộc Hoài Nghĩa ta đánh chết tên trộm dám lăm le binh khí quốc bảo là việc nên làm.” Mộc Hoài Nghĩa quay sang quân chủ và Hoài Nam Vương nói.
Ý tứ lão ta đây là việc phải đạo, lão còn chưa mở miệng xin ban thưởng mà còn bị người dựa vào việc này chèn ép, cướp bóc trắng trợn. Nếu quân chủ không giải quyết tốt chuyện này e là rất khó coi, sợ sau này còn ai dám làm việc tốt lập công nữa.
“Đúng rồi, Mộc gia chủ đã ra tay diệt cướp mà...”
“Bạch gia quá đáng thật...”
“Bạch gia ỷ thế hiếp người...”
“...”
Những đệ tử Phá Thạch tông, những vị khách mời nhao nhao lên, ai cũng một hai lời nói giúp Mộc Hoài Nghĩa, bao nhiêu năm qua Bạch gia gây thù chuốc oán khắp nơi để lại ấn tượng xấu đến cực điểm. Mặt ngoài bọn họ sợ uy danh của Bạch gia nhưng bên trong lại nói xấu không biết bao nhiêu rồi.
Quân chủ và Hoài Nam Vương thở dài, Hoài Nam Vương phe phẩy quạt nói: “Chuyện này chúng ta không quản được, đây là việc riêng của ngài và Bạch gia.”
Ý của câu là quân chủ sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhưng có một vài người đầu óc nhanh nhạy quá mức lại nghĩ đến việc hoàng thất cũng phải kiên dè thế lực của Bạch gia nên lực bất tòng tâm lấy công đạo cho Mộc gia chủ.
Những ánh mắt đó nhìn về đoàn người Bạch gia càng thêm ghét bỏ.
“Ồn ào quá.” Bạch Thiên Ân quát một tiếng, âm thanh chứa đựng uy thế của kẻ chuyên quyền đứng trên cao, mạnh mẽ chấn áp quảng trường. Bạch Thiên Ân là cường giả Tử Liên bát tinh, cách Hóa Liên hai bước, lời nói ra làm tất cả phải sợ hãi mà im lặng.
Mặc dù Mộc gia chủ cũng là cường giả Tử Liên bát tinh nhưng không hiểu sao lão ta cũng bị Bạch Thiên Ân chấn nhiếp. Đè xuống rục rịch trong lòng, lão vẫn cho mình là người có lý, không có gì phải sợ cả.
Mộc gia chủ ưỡng ngực cao, nói: “Cái này quá vô lí, ta không trả đấy, các ngươi làm gì ta.” toàn bộ người đều ủng hộ phía sau, hơn nữa việc lão làm không có gì sai trái cả, lão không phải sợ.
Rẹt! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Rẹt!
Cả sáu đầu súng hướng vào đầu của Mộc Hoài Nghĩa, cảm giác như chỉ cần lão ta dịch chân một cái thôi là đi uống trà u minh.
“Ực...” Mộc Hoài Nghĩa nuốt nước bọt. Thứ bọn họ cầm trên tay này gọi là súng, vũ khí độc quyền của Bạch gia, lực sát thương lẫn tốc độ không tưởng. Lúc nãy khi Bạch Thiên Ân sử dụng cường giả Tử Liên hậu kỳ như lão cũng không quan sát kịp, bây giờ đứng trước năm cái như vậy lão cảm giác như tử thần đang kề dao vào cổ.
Cảm giác hành động có lí mà trở thành lợi cho người khác, bị chèn ép mà không có khả năng đáp trả làm lão ta rất nghẹn khuất. Thế nhưng quân chủ lại không quản, Hoài Nam Vương không quản, thế lực của Bạch gia lại quá lớn, lão ta đành nuốt xuống cục tức này, miễn cưỡng nói: “Được, ta sẽ bồi thường cho Bạch gia các người.”
Lão ta phất tay đi lên hàng ghế khách, khuôn mặt già nua đỏ bừng vì tức giận.
“Ha ha, ta biết Mộc gia chủ hào phóng mà, chút tiền này Mộc gia sao có thể để vào mắt.” Bạch Thiên Ân sảng khoái cười.
Một người đàn ông mặc com lê đen khác lấy trong nhẫn không gian ra một cái ghế nằm cho Bạch Thiên Ân. Một người lấy ra cái ô lớn che nắng.
Bạch Thiên Ân thoải mái vứt điếu thuốc rồi nằm lên, không hề để ý đến quân chủ và những ánh mắt soi mói kia. Ông ta lấy ra điếu thuốc khác, châm lửa lên ngậm vào miệng, vỗ tay quát lớn: “Còn chần chừ gì nữa, tiếp tục buổi lễ đi chứ.” Khói thuốc phả ra một hơi mạnh mẽ, quyết đoán như con người Bạch Thiên Ân.
Sự việc này càng bôi đen Bạch gia hơn nữa ở trong mắt những người có mặt ở đây. Bọn họ càng thêm chán ghét thế lực của Bạch gia áp đảo cả hoàng thất kia.
Quân chủ và Hoài Nam Vương ở chủ tọa nhìn hết tất cả, bộ râu rậm cùng cái quạt xếp đã che đi nụ cười sảng khoái của cả hai.
Ở trên cây, từ xa nhìn hết tràng cảnh này Thiên Tuệ cũng hơi nhíu mi nói: “Đoàn người đó thật là quá phận mà. Rõ ràng lão già kia đã làm đúng mà còn bị bọn họ rút củi đáy nồi nữa.”
Minh Hoa khoanh tay im lặng còn Chí Trung cười, nhìn Thiên Tuệ tức giận với hình ảnh bất bình kia trông thật đáng yêu, lúm đồng tiền đều hiện hết lên mặt rồi. Hắn véo má nàng một cái, nói: “Đoàn người kia làm không sai đâu, nếu là ta thì ta còn phạt lão già kia thật nặng.”
Thiên Tuệ khó hiểu nhìn Chí Trung, nàng nói: “Cả chàng cũng vô lí thế sao?”
Chí Trung phì cười giải thích: “Ở trong đây rất nhiều cao thủ như vậy, nàng nói xem tại sao một tên trộm lại có gan trộm binh khí chứ?” Hắn đã chiêm qua rất nhiều vụ như thế này rồi, liếc một cái là rõ ràng tình huống bên trong. Đổi lại là Thiên Tuệ lần đầu được chứng kiến, dù thông tuệ thế nào cũng rất khó phát giác.
Lúc này Thiên Tuệ mới vỡ lẽ, ánh mắt thông suốt, nàng nói: “Có kẻ đằng sau giật dây.”
Nếu thế thì việc mà lão già kia làm là vô cùng đáng nghi, hơn nữa còn phải bị trừng phạt cơ.
Minh Hoa khoanh tay dựa cành suy nghĩ, lại là vũng nước đục khác sao?
Hú ú ú... Hú ú ú...
Buổi lễ tiếp tục tiến hành sau khi hiện trường đã được dọn dẹp. Tinh hạch lần này là của ba con yêu Viêm Lang cấp bậc linh thú. Tiếng tru phản kháng của nó vọng khắp cả kết giới.
Nhóm chưởng môn lặp lại quá trình, Mai Hạo Nam rèn binh, các trưởng lão khống chế lửa, áp chế tàn hồn yêu thú.
Beng! Beng! Beng! Từng tiếng gõ vững vàng, lão luyện của Mai Hạo Nam có một loại ma lực nào đó kích thích sự tập trung của cả quảng trường.
Tàn hồn Viêm Lang bị Mai Hạo Nam đánh vào quặng thiết, uốn nắn thành hình. Quá trình kết thúc thành công, những trưởng lão lại làm nguội binh khí.
Kết giới được mở ra, đó là một thanh kích dài khoản một ngũ. Thế nhưng trái ngược với mong chờ của mọi người, trên đó phát ra huyền khí nhàn nhạt, là một thanh kích huyền cấp.
Mai Hạo Nam lắc đầu tỏa ý không hài lòng, đặt thành phẩm lên bàn cạnh thanh kiếm linh phẩm, có một giây nhìn thoáng qua Hoài Nam Vương.
Hoài Nam Vương phe phẩy cây quạt xếp, cười nói: “Không sao Mai chưởng môn, thành bại tại thiên, ngài đã làm rất tốt rồi.”
Mai Hạo Nam chắp tay đa tạ, sau đó cùng các trưởng lão tiếp tục tập trung tinh thần, chuẩn bị cho lần luyện khí tiếp theo.
“Thật tiếc, lần này là huyền phẩm.”
“Huyền phẩm thì sao chứ, ta cảm giác được huyền quang tỏa ra rất đậm, chỉ cách linh phẩm nửa bước...”
“Bộ ngươi tưởng linh phẩm muốn luyện là trăm phần trăm thành sao...”
“Có ngon thì ngươi thử ra luyện chế một thanh xem?”
“...”
Quảng trường lại lần nữa to nhỏ ồn ào. Có một vài kẻ trong đó còn hiện lên ánh mắt khó chịu.
Mai Hạo Nam tiếp tục luyện chế. Lần này ông lại thành công làm ra một thanh đao linh phẩm, cả quảng trường lại được một trận kinh diễm.
Lần tiếp theo là một thanh huyền phẩm.
Lần kế tiếp lại là một thanh huyền phẩm.
Tiếp nữa cũng là một thanh huyền phẩm.
...
Bạch Thiên Ân: ta có súng đó!