Minh Hoa Thiên Tuệ

Chương 177




Phá Thạch tông là tông môn luyện khí đứng đầu ở Hưng Nam quốc. Khác với những tông môn kia chỉ coi luyện khí là một môn phụ, luyện khí nơi đây là hướng đi chủ đạo, là mạch sống của cả môn phái.

Nơi đây tập hợp những luyện khí sư thiên tài của cả nước, hằng năm cung cấp phần lớn binh khí cho tiền tuyến, tinh thạch thu được cũng khiến nhiều kẻ phải đỏ mắt. Tuy thế nhưng gia nhập Phá Thạch tông rất khó, tương đương với Đan Minh tông. Bọn họ phải trải qua cả hai vòng thi lí thuyết và thực hành.

Đa số luyện khí sư và luyện đan sư trẻ tuổi đều dừng chân ở vòng thi đầu bởi lí thuyết về luyện khí rất nhiều và sâu, cần bỏ ra một quãng đời dài để chiêm nghiệm. Thế nên trong hai tông môn này người trẻ tuổi rất ít mà các môn đồ lớn tuổi lại rất nhiều.

Luyện khí cũng giống như luyện đan, có tất cả bốn phẩm: huyền, linh, tiên, thần. Luyện khí sư đạt đến cấp bậc nào thì sẽ nâng cao tỉ lệ luyện chế thành công binh khí phẩm cấp giai đó, nhưng chưa có ai là thành công trăm phần trăm cả. Mai Hạo Nam dù là luyện khí sư huyền giai thì mỗi năm ông ta cũng chỉ luyện được thành công tối đa là hai kiện binh khí huyền cấp.

Khi luyện chế binh khí hoặc luyện đan đều cần rất nhiều tinh thần lực, sự tập trung, kinh nghiệm điều khiển lửa và cảm giác xác suất thành phẩm, bởi nếu như luyện chế thất bại mọi tài liệu, công sức trước đó đều hóa thành tro bụi, thậm chí còn bị lực nổ phản phệ khiến người luyện chế trở thành một phế nhân.

Hôm nay chưởng môn đương nhiệm của Phá Thạch tông, Mai Hạo Nam, luyện khí sư huyền giai duy nhất của Hưng Nam, sẽ tập trung toàn bộ nhân lực giúp ông luyện chế ra linh phẩm binh khí.

Đây sẽ là những kiện linh phẩm binh khí đầu tiên của Hưng Nam kể từ thời lập quốc tới nay. Nó sẽ đề thăng chiến lực quốc gia lên rất nhiều.

Biết được tin này, các gia tộc đại thần, các tông môn nhất lưu gần xa đều tề tựu tại giữa quảng trường rộng lớn. Các đệ tử Phá Thạch đều đứng vào hàng ngũ chỉnh tề, có chỗ ngồ riêng. Những tông môn, gia tộc kia chỉ có nhân vật cao tầng được phép vào trong để tránh tình trạng an ninh hỗn loạn.

Quảng trường Phá Thạch tông rộng lớn, hàng trăm môn đồ, các vị khách quý đều đang hướng mắt về phía kháng đài, ai cũng nói chuyện to nhỏ, phỏng đoán về loại binh khí mà tông chủ sắp luyện chế rồi thì xác suất thành bại, vài ba chuyện linh tinh khác... Không khí ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Mai Hạo Nam đang ngồi giữa kháng đài tĩnh tâm, minh tưởng tổng quát hình dạng của những binh khí kia. Ông ta đang đặt mình vào vị trí luyện chế, các ngón tay tập trung tinh thần ở trên không.

Xung quanh ông là năm vị trưởng lão, bọn họ đều ở trong trạng thái minh tưởng, hết sức chuyên tâm. Xung quanh phát ra khí thế nghiêm trang tập trung làm người xem cảm tưởng như ông ta thật sự đang luyện chế binh khí chứ không phải minh tưởng.

Ở chủ tọa có hai chiếc chế lớn, khắc kim tôn quý. Ghế trên bậc cao nhất là quân chủ Trần Quốc Hưng của Hưng Nam bọn họ, bên dưới là đệ đệ của ngài, Hoài Nam vương gia.

Hình ảnh khi cả hai đứng gần nhau có thể nói là trái ngược hoàn toàn. Một người tỏa ra khí thế mạnh mẽ bá đạo, một người tỏa ra sự thỏa hiệp mềm mỏng, một người cơ thể cường tráng vạm vỡ, người kia thân hình lại quá mập. Ánh mắt của quân chủ thì quang minh lỗi lạc, còn Hoài Nam vương thì tươi cười phe phẩy quạt che đựng con mắt thâm sâu mưu mô.

Quân chủ đề phòng kẻ xấu có ý đồ không tốt biết được sẽ nhúng tay làm loạn buổi lễ nên ông đã tạo một kết giới cấp bậc Hóa Liên quanh kháng đài, những kẻ dưới tu vi Hóa Liên không thể nào xuyên thủng, còn trên Hóa Liên sao, chúng sẽ bị đại trận hộ quốc áp chế, quân chủ sẽ dễ dàng ra tay tiêu diệt.

Quân chủ và Hoài Nam Vương đang nói về chuyện gì đó mà làm quân chủ phải chăm chăm suy nghĩ.

“...”

“Đại ca đừng nghĩ về vấn đề này nữa, ta đảm bảo với đống quặng trung phẩm lần này có thể cho ra tối đa mười kiện linh phẩm.” Hoài Nam Vương dựa ghế, phe phẩy quạt giấy thoải mái nói. Giọng nói mang theo ba phần khí lực như lơ đãng nói to cho những huyền sư cao tầng nghe, vừa như che đậy bí mật nào đó.

Quân chủ chống cằm, tinh thần chậm rãi được ông ta chia tách tản ra xung quanh. Cấp bậc tinh thần của quân chủ là Hóa Liên, ở quảng trường này không ai có thể cảm giác được.

“Đại ca, có con cá nào lọt lưới không?” Hoài Nam Vương truyền âm mật cho quân chủ.

Quân chủ lắc đầu nhẹ. Từ dưới mí mắt bọn họ trộm được đống tinh hạch yêu thú và quặng thiết cực phẩm với số lượng lớn như thế chắc chắn địa vị của bọn chúng không thấp, hơn nữa còn có khả năng lẩn trong đoàn người này, nhân lúc Mai Hạo Nam luyện chế binh khí linh phẩm có khả năng làm ra chuyện gì đó quấy nhiễu ông ta.

Một khi luyện chế bất thành, không cẩn thận ngừng đúng lúc thì luyện khí sư sẽ phải chịu hậu quả rất lớn.

Bọn họ đang khoanh vùng những kẻ lơ đễnh mở miệng nhắc tới bốn chữ “quặng thiết cực phẩm”, chỉ cần một tên nào đó thốt ra bốn chữ này chắc chắn sẽ rơi vào tầm mắt của họ.

“Đại ca, ta hoài nghi chuyện này do người của Hắc Vực nhúng tay.” Hoài Nam Vương truyền âm nói.

Quân chủ gật đầu đồng ý nói: “Có thể lắm, mấy năm nay Hắc Vực đang có động thái chiêu mộ binh sĩ, có lẽ bọn chúng đang chuẩn bị khơi mào chiến tranh nên ra sức làm loạn trị an của tứ quốc.”

“Sải tay thật dài.” Hoài Nam Vương trầm ngâm. Hắc Vực để người vào ba quốc gia kia thì rất dễ dàng nhưng ở Hưng Nam thì khác, từ bên ngoài vào sẽ phải chịu áp chế từ pháp trận, biểu hiện bên ngoài rất rõ ràng sẽ lập tức bị phát hiện ngay.

Chỉ có một con đường duy nhất, quân đội. Những binh lính giải ngũ, lính đào ngũ, hai nhóm này có tỉ lệ cao nhất. Ở đây ngoài các đệ tử tông môn ra thì có một vài lính giải ngũ nằm trong nhóm khách kia.

Mai Hạo Nam và các trưởng lão đã kết thúc minh tưởng, ông nhìn qua quân chủ Quốc Hưng, được quân chủ gật đầu ông ta liền hô lớn dõng dạc: “Bắt đầu.”

Một khối quặng được ông ta lấy ra từ trong không gian trữ vật, đặt vào đỉnh luyện tại tâm kháng đài. Xung quanh khối quặng phát ra kim quang thuần túy sáng bóng, có trận pháp của quân chủ che đậy càng thêm mờ ảo bất phàm. Cả quảng trường rộng lớn dần tiết chế tạp âm của mình lại, tập trung ánh mắt về phía trên kháng đài.

Điều kiện tối quan trọng để trở thành luyện khí sư đó phải là một huyền sư hỏa hệ nên tất cả những trưởng lão, chưởng môn Mai Hạo Nam đều là huyền sư hỏa hệ. Bọn họ cùng phóng lửa vào đỉnh luyện, nung chảy khối quặng.

Mai Hạo Nam có tu vi cao nhất, Hồng Liên lục tinh, các trưởng lão tu vi đều là Thanh Liên bát tinh nhưng khống chế hỏa rất thuần thục.

Hai trưởng lão trong đó đặt ba viên tinh hạch yêu thú vào đỉnh luyện. Cả sáu người bắt đầu tập trung tinh thần hơn. Cặp mắt của bọn họ phát ra lam quang tinh thần.

Một lượng lớn tinh thần lực phóng vào trong đỉnh luyện, ba tàn hồn xuất hiện từ trong ba viên tinh hạch kia. Khi còn sống bọn chúng bị người săn giết nên lúc chết đi ý niệm phẫn nộ đã lưu lại trong tinh hạch, gặp tinh thần lực nên mới kích phát ra. Lực lượng tàn hồn tụ họp, như có ý thức mà ra sức đối chọi với tinh thần lực của cả sáu người.

“Nhìn kìa, hình như đó là tàn hồn của tinh hạch...”

“Hình như bọn chúng là Cự Thạch Hùng...”

“Cự Thạch Hùng là linh thú, vậy không phải nói rằng lần này bọn họ sẽ có thể luyện được binh khí linh phẩm sao...”

“Khó nói lắm, lần trước chưởng môn Mai Hạo Nam còn chọn Xích Lôi Điểu gần đến linh thú cấp mà còn bị thất bại...”

“Lần này ngài ấy chọn Cự Thạch Hùng, ta nghĩ là đã nắm chắc thành công trong tay rồi...”

“...”

Tiếng bình luận to nhỏ lần nữa vang lên, đa số họ đều mang theo vẻ mong chờ, những gia tộc, tông môn lớn còn có chút tâm tư chuẩn bị tiền tài mà thương lượng mua linh phẩm binh khí.

Lẫn trong đám người còn có một vài kẻ bắt đầu rục rịch, nhưng nhìn đến kết giới tinh thần của Quốc Hưng quân chủ thì lại thôi.

Đáng tiếc rằng mỗi biểu hiện, lời lẩm bẩm ở quảng trường này đều được quân chủ nắm trong lòng bàn tay. Ông ta chống cằm ung dung nhìn lên trên kháng đài, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ như đã thoát được hiểm cảnh của quân chủ, Hoài Nam Vương cũng dựa ghế cười thầm.

Bỗng dưng có ba luồng khí lạ xuất hiện ở trên táng cây lớn gần quảng trường, vừa đủ để không bị ai phát hiện mà vẫn có thể quan sát lên kháng đài. Vị trí của ba người đã rơi vào thần thức của Quốc Hưng quân chủ.

Ông ta thấy đó là một nhóm ba người, một cô nương dung nhan tuyệt sắc lam y thanh thuần, một thanh niên tử y tuấn tú ngọc thụ lâm phong và một cô nương hắc y với mái tóc trắng dài.

Khác với hai nam nữ khí tức ôn hòa kia, cô nương tóc trắng này sát tính rất nặng, ẩn ẩn có thể hóa thành huyết khí quanh người. Cho dù có là sát thủ thì cũng không thể có sát khí kinh người đến mức này, càng không thể không ẩn đi sát khí của bản thân được. Thế mà cô nương đó cứ như thế hiên ngang bên ngoài chẳng che đậy chút nào.

Hoài Nam Vương phe phẩy quạt cười nói: “Thế nào đại ca, đệ nói đúng chứ?”

Quốc Hưng quân chủ gật đầu, trầm giọng nói: “Không sai, quả thật rất giống người Hưng Nam chúng ta, cũng không thấy dấu vết dịch dung, không có huyền khí trên người nhưng ta vẫn có thể cảm nhận dược chút uy áp phát ra từ bọn họ.”

“Bị phát hiện rồi.” Thiên Tuệ cười nói. Cảm giác lén lút rồi bị người phát hiện khiến đôi má trắng hồng hơi căng lên nghịch ngợm.

“Hừ, phát hiện thì phát hiện chứ, nợ của lão béo kia ta còn chưa tính đâu?” Chí Trung gặm gặm cây tăm dài trong miệng. Hắn muốn nhìn xem cái gọi là luyện chế binh khí nơi đây có gì hay ho.

Minh Hoa khoanh tay dựa thân cây, dưới đôi mắt của cô, những chấm đen lẩn trong dòng người kia hiện lên rất rõ, đó là dấu hiệu của những kẻ đã nhiễm tà, xác suất trở thành tà linh là rất cao.